Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 42: Ngoại truyện: người thừa kế hắc long bang






Vào năm Lâm Địch Nhi 12 tuổi, Tần Nguyệt Nhi lại vô tình mang thai. Năm nay cô đã gần 40 rồi, đột nhiên lại mang thai đột ngột như vậy. Tất cả đều tại Lâm Ngạo Thiên cả, lúc nào cũng muốn cô. Cô lại không thể từ chối hắn được. Ai bảo hắn là người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời này chứ?

Tần Nguyệt Nhi đang ngồi buồn bực trong phòng, nhan sắc của cô thì đang dần phai tàn, lại còn mang thai nữa. Còn Lâm Ngạo Thiên thì sao, hắn đến độ tuổi này đang là độ tuổi đỉnh cao của sự nghiệp. Nhan sắc của Lâm Ngạo Thiên thì không hề phai tàn, lại còn mỗi ngày một đẹp trai hơn. Đẹp trai đến nỗi cô còn phải ngây ngất, nói gì đến mấy người phụ nữ bên ngoài kia.

Mỗi ngày Lâm Ngạo Thiên đều đến công ti làm việc, còn Nguyệt Nhi thì chỉ ở nhà chăm con. May mà Địch Nhi đã lớn rồi, chuyện cô mang thai cô vẫn chưa nói với Địch Nhi nữa. Không biết con bé sẽ phản ứng thế nào.

Huhu, sao số cô khổ quá vậy!

Còn chưa nói đến việc ở công ti có nhiều người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhỡ ngày nào mấy người phụ nữ kia cũng quấn lấy Lâm Ngạo Thiên thì sao? Nhiều lúc nghĩ tới chuyện đó, cơn ghen trong lòng cô lại nổi lên.

\- Mami, mami bị sao thế?

Lâm Địch Nhi ngồi bên cạnh lay người cô, cô giật cả mình. Nãy giờ vì tức giận quá cô đã bóp nát miếng cam thơm ngon trên tay rồi.

Con bé Lâm Địch Nhi chớp chớp mắt nhìn Nguyệt Nhi như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.

\- Không có gì, mami có việc nên ra ngoài đây. Con ở lại chơi với các cô chú nhá.

Nguyệt Nhi chỉ sang đám người giúp việc đang đi đi lại lại ở dưới kia. Con bé Lâm Địch Nhi liền bĩu môi.

\- Xí, con không thèm!

Tần Nguyệt Nhi mặc kệ con bé có thế nào đi chăng nữa, cô vào phòng thay quần áo chỉnh tề để tới công ti. Thứ nhất là muốn báo với Lâm Ngạo Thiên hậu quả mà hắn gây ra, thứ hai là...

Là đi xem xem Lâm Ngạo Thiên có cô ả nào ở bên ngoài không? Nếu cô mà bắt được tại trận thì Lâm Ngạo Thiên xác định cuốn gói ra khỏi cổng luôn.


Hừ hừ, máu ghen sôi sùng sục lên não, Tần Nguyệt Nhi hùng hổ bước vào công ti JS. Tất cả nhân viên đều kính cẩn cúi đầu.

Tư Gia Nghị nhìn thấy Tần Nguyệt Nhi cô thì bất ngờ lắm, cậu ta có ý ngăn cô lại:

\- Phu nhân...Lâm tổng đang...

\- Lâm Ngạo Thiên làm sao, anh ta đang ở cùng với cô nào sao?

Tần Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn Tư Gia Nghị, hùng hổ xắn tay áo lên. Nếu không phải là làm chuyện gì đó mờ ám thì Lâm Ngạo Thiên không cần cho người đứng đây canh cửa đâu nhỉ.

Tư Gia Nghị hốt hoảng lắc đầu, nhưng cậu ta không biết nên giải thích thế nào cho lành nữa...

\- Không phải vậy đâu...

\- Lâm Ngạo Thiên, anh mau ra đây. Cái đồ chăng hoa nhà anh đừng có hòng lừa con gái nhà lành nữa, có biết là em lại có thai không hả?

Lúc này Nguyệt Nhi chẳng nghĩ được gì nhiều, cô cứ khăng khăng cho rằng là Lâm Ngạo Thiên ngoại tình ở bên ngoài. Tư Gia Nghị càng sửng sốt hơn nữa, cậu ta đơ người, miệng không còn cất được thêm một lời nào nữa.

"Lợi hại quá, phu nhân có thai sao?"

Mãi thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Tần Nguyệt Nhi điên tiết đẩy Tư Gia Nghị ra và xông thẳng vào trong. Tư Gia Nghị lúc này mới hoàn hồn, vội ngăn lại.

\- Phu nhân...không được đâu ạ...!

Ớ, cái gì đây?

Bên trong, khuôn mặt điển trai cùa Lâm Ngạo Thiên đã sớm đen sịt lại rồi, bên cạnh là một vị tổng tài khác. Vị tổng tài đó đang ôm bụng cười, cả người anh ta rung rung.

\- Lâm tổng, anh giỏi quá mà!

Lâm Ngạo Thiên lườm Nghị Thừa Quyết một cái, anh ta lập tức im miệng, nhưng vẫn nhịn cười đến đáng thương.

\- Ra ngoài đi!

Lâm Ngạo Thiên liếc Nghị Thừa Quyết một cái, anh ta lập tức đứng dậy và rời đi:

\- Uki, tôi sẽ cho vợ chồng hai người không gian riêng. Còn dự án thì bàn sau nhá.

Không để Lâm Ngạo Thiên kịp nổi điên, Nghị Thừa Quyết đã nhanh chóng bỏ đi. Lúc này căn phòng im ắng hẳn, chỉ còn Nguyệt Nhi đang đứng hình mất mấy phút.

Ơ, hóa ra là Lâm Ngạo Thiên, hắn ta đang bàn công chuyện sao? Lại là bàn với đối tác nam.

" Tần Nguyệt Nhi ơi là Tần Nguyệt Nhi, mày ngu quá đi mà..."

Tần Nguyệt Nhi nhìn khuôn mặt hằm hằm đầy sát khí của Lâm Ngạo Thiên, cô miễn cưỡng nở nụ cười.

\- Hì...có chút hiểu lầm...hì...

Cô định chuồn đi thì đột ngột bị Lâm Ngạo Thiên kéo lại, thân thủ hắn rất cao thâm, hành động nhanh gọn lẹ khiến Tần Nguyệt Nhi không kịp trở tay. Lúc cô hoàn hồn thì cả cơ thể nhỏ của cô đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của hắn rồi.

\- Tần Nguyệt Nhi, em nói tôi chăng hoa, lừa con gái nhà lành?


Giọng nói của Lâm Ngạo Thiên lạnh lẽo vang lên khiến Nguyệt Nhi hốt hoảng, cô vội vàng xua tay:

\- Không...ý em là...

\- Em không tin tưởng tôi đến vậy sao?

Lâm Ngạo Thiên lại làm vẻ mặt đáng thương tội nghiệp trước mặt Nguyệt Nhi, cô cũng cảm thấy cô hơi quá đáng. Là cô đa nghi rồi...!

\- Em xin lỗi anh mà, tại em cứ tưởng...

\- Tưởng gì?

\- Huhu, còn không phải là do em ghen sao?

Nguyệt Nhi đành làm nũng, cô dụi đầu vào lồng ngực chắc rắn của Lâm Ngạo Thiên, làm ra bộ dạng cute nhất. Lâm Ngạo Thiên cũng mủi lòng:

\- Ghen sao?

\- Ừm, anh thì càng ngày càng đẹp trai, còn em thì càng ngày càng già béo...

Nguyệt Nhi giải thích đủ kiểu, lập luận rõ ràng cả. Lâm Ngạo Thiên gật gù, rồi hắn lại liếc cô bằng ánh mắt sắc lạnh.

\- Vừa nãy em nói gì cơ?

\- Hả...?

\- Có thai là sao?

Lâm Ngạo Thiên vừa xoa nắn cơ thể đẫy đà của cô, tiện mồm hỏi. Nguyệt Nhi giật hết cả mình, vừa nãy cô có nói vậy sao?

Aaa, mất hết thể diện rồi còn đâu?

\- Thì...em có thai rồi. Huhu, tại anh cả đó.

Lâm Ngạo Thiên ngẩn người trước câu trả lời của cô, hắn cũng dừng động tác của mình lại.

\- Em có thai?

\- Ừm.

Nguyệt Nhi tội nghiệp gật đầu. Lâm Ngạo Thiên đột nhiên trở nên vui vẻ, hắn ta bế cô lên xoay mấy vòng.

\- Thật sao, em có thai?

\- Ừm...

Có gì mà vui vẻ chứ, Lâm Ngạo Thiên đáng ghét. Cô mà sinh con ra thì chắc thành mụ già béo luôn á, huhu không chịu đâu.

Nguyệt Nhi đập đập bả vai Lâm Ngạo Thiên:

\- Người ta chóng mặt!

\- À, ừ...tôi xúc động quá.


Lâm Ngạo Thiên lập tức đặt cô xuống, xoa xoa khuôn mặt nhăn nhó của cô mà an ủi.

\- Em đừng giận, cẩn thận động thai...

\- Hứ, em mà sinh con nữa sẽ thành mụ béo, mà béo thì anh sẽ chán em...

Nguyệt Nhi cũng tủi thân lắm chứ, ai bảo Lâm Ngạo Thiên cứ đẹp trai ngời ngời như vậy?

Lâm Ngạo Thiên cong môi lên cười, hắn nựng má cô đầy yêu thương, cất giọng nỉ non an ủi.

\- Ngốc, tôi yêu ai nhất trên đời này? Chẳng phải người đó là em sao?

\[...\]

Sau hơn 8 tháng thôi Nguyệt Nhi đã đẻ rồi, vì sức khỏe của cô không được tốt nên cô sinh non. Là một tiểu thiếu gia! Nhưng cũng vì sinh non nên con cô luôn luôn ốm yếu.

Nguyệt Nhi ngày đêm lo lắng cho con mình, cô lại ôm Lâm Ngạo Thiên mà khóc.

\- Đều tại em không chăm sóc tốt cho bản thân, hic.

\- Nguyệt Nhi, ngoan. Không khóc.

Lâm Ngạo Thiên vỗ lưng an ủi Nguyệt Nhi. Con bé Lâm Địch Nhi cũng chạy tới ôm mẹ mà an ủi.

\- Mami ơi, em sẽ không sao đâu.

Nhưng mấy ngày sau đó, sức khỏe của tiểu thiếu gia càng yếu dần. Lâm Ngạo Thiên liền đưa con ra nước ngoài chữa trị, người chăm sóc tiểu thiếu gia chính là Nghị Thừa Quyết. Chỉ khi Nghị Thừa Quyết chính tay trông nom tiểu thiếu gia thì Lâm Ngạo Thiên mới có thể yên tâm được.

Nghị Thừa Quyết cũng chính là bố ruột của Nghị Thừa Quân (sau này đổi tên thành Nghị Thành Lâm ở quyển 2).

Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, sức khỏe của tiểu thiếu gia dần ổn định.

Và tiểu thiếu gia đó tên là Lâm Trạch Nam, lúc mà chị gái Lâm Địch Nhi kết hôn thì cậu không có dịp về nước được, sống ở nước ngoài đã quen nên cậu không muốn rời xa nơi đây cho lắm.

Nhưng số phận của người thừa kế gia tộc buộc Lâm Trạch Nam từ Ca - na - đa trở về nước, năm đó cậu bé mới 18 tuổi.

\*\*\*\*\*\*

***Đáng lẽ ra mình không có ý định ra thêm ngoại truyện nữa đâu, nhưng tại vì bỗng nghĩ ra ý tưởng cho quyển 2 và quyển 3***. (***Giờ thì chắc mọi người hiểu tại sao gia đình Lâm Ngạo Thiên lại tác thành cho Lâm Địch Nhi và Nghị Thừa Quân (Nghị Thành Lâm ) rồi chứ