Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 228-7: Đại kết cục 4 (tiếp theo)




Hai tay Nhiếp Tử Vũ vô lực chống đỡ tại vòm ngực to lớn của anh, cơ thể cô quấn quýt  trên lồng ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nụ hônnóng bỏng vừa rồi của anh mà đỏ hồng lên như một đóa hoa hồng diễm lệ. Cô thâm tình nhìn thẳng vào anh, dù cho lúc trước còn có sự thẹn thùng băn khoăn, nhưng giờ phút này sớm đã đổi thành đầy ham muốn.

"Em xác định sao?" Nhiếp Tử Phong đột nhiên đình chỉ động tác của mình, bởi vì anh muốn cho cô một cơ hội cuối cùng.

".. Vâng!” Kềm chế lại sự thẹn thùng trong nội tâm, Nhiếp Tử Vũ chủ động tách hai chân ra, ngồi chồm hỗm lên anh hai chân khoác lên hai bên hông của anh: "Em đã rất sẵn sàng..." Bởi vì cô cũng muốn anh.

Chiếm được hai lần khẳng định của cô, Nhiếp Tử Phong cười ôn nhu vừa chạm vào đôi môi lúc trước đã bị chính mình hôn đến sưng đỏ, đặt một nụ hôn   lên đó, sau đó lưu loát cởi bỏ móc khóa nịt vú của cô, lập tức một đôi bạch thỏ đẫy đà bật lên lộ ra ngoài. Cặp mắt của Nhiếp Tử Phong đỏ rực, thần kinh của anh đã bị kích thích.

Mặc dù Nhiếp Tử Vũ rất thẹn thùng, nhưng cô cố kềm chế rồi. Cô cắn răng, hàng lông mi vừa dài vừa dày của cô bởi vì con mắt chớp chớp mà giống như cánh bướm bay múa, bộ dáng cắn môi, nũng nịu của cô đủ để làm cho dục vọng của Nhiếp Tử Phong bị chinh phục. Hô hấp Nhiếp Tử Phong bắt đầu rối loạn, anh càng bị căng thẳng hơn nữa khi mà bộ ngực của cô bắt đầu lộ ra...

Anh nghiêng trên người trước,  đặt những nụ hôn rậm rạp chằng chịt vào hôn vào cái cổ trắng nõn của cô, vào ngực, cuối cùng di chuyển ở trên bộ ngực của cô. Một bàn tay dao động ở trên lưng của cô từ từ đi xuống dưới, cuối cùng đi vào chỗ tư mật của cô, kéo quần lót của cô xuống.

"Không cần phải..." thân thể Nhiếp Tử Vũ không hiểu khẽ giật mình, cảm giác được một cổ nóng bỏng từ bụng dưới tuôn ra. Cô có cảm giác thật kỳ quái, cũng vô cùng thẹn thùng...

"Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng..." Nhiếp Tử Phong cho cô một ánh mắt nhìn đầy an tâm, sau khi cô đỡ sợ hãi nhẹ gật đầu một cái,anh mới yên tâm  đưa tay hai đầu ngón tay tham tiến vào trong cơ thể của cô... Trong cơ thể của cô khô khốc dị thường, căng chặt giống như xử nữ, đồng thời cũng làm cho anh cảm thấy cao hứng, bởi vì xem ra, Tống Linh cũng không hề chạm được vào cô.

"Ừ,..." Một dòng cảm giác phong phú, làm cho cô không khỏi ngâm nga lên một tiếng, khi cô đã kịp phản ứng thì lập tức cảm thấy xấu hổ mà cắn môi, ngừng lại tiếng kêu yêu kiều của mình.

Nhiếp Tử Phong lơ đễnh  cười nói: "Vũ Vũ, kêu lên đi, anh thích nghe tiếng kêu của em." Đồng thời tay ngón anh bắt đầu chậm rãi  luật động ra vào...

Lúc này, cho dù Nhiếp Tử Vũ có nghĩ nhẫn nhịn cũng không được nữa rồi, một luồng sóng khoái cảm từ bên dưới cể thể truyền đến, tất cả những thẹn thùng còn sót lại đều đã gặp quỷ hết rồi. Nét mặt của cô vừa có sự thống khổ lại vừa có sự sung sướng, hai con ngươi bởi vì động tác của anh mà trở nên mê ly, bộ dáng kia khiến có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.

Ngay từ đầu động tác chỉ là nhẹ nhàng chậm chạp, theo tiếng thở của cô càng ngày càng hào hển,  động tác của Nhiếp Tử Phong nhanh hơn, cuối cùng tại cô đã có được khoái cảm, nơi tư mật cũng hoàn toàn ẩm ướt thì lúc này anh mới thu tay về. Nhìn thân thể cô bởi vì tình dục mà dần dần phiếm hồng đến mê người, Nhiếp Tử Phong cũng cảm thấy bản thân  miệng đắng lưỡi khô tới cực điểm.

Hai tay anh buông ra, tề tụ đến nơi bắp đùi của cô, ‘ soạt! ’  một âm thanh vang lên, lại vươn tay ra. Hiện giờ trong lòng bàn taycủa anh đã có thêm một chiếc  quần lót bị vò nát. Nhiếp Tử Vũ xấu hổ  sau khi quay mắt đi, không dám nhìn nhiều nữa, sợ nhìn nhiều nữa cũng chưa có đủ dũng khí.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong, từ đầu đến cuối treo ý cười nhẹ nhàng, phút chốc, một tay anh bưng lấy cái mông của cô, dưới tình huống Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng, anh động thân một cái hung hăng đâm xuyên qua thân thể của cô, thẳng đến đáy.

"Á..." Nhiếp Tử Vũ bị đau hàng lông mày đẹp mắt liền nhăn lại, không ngờ rằng lại có thể đau nhức như vậy! Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng anh có bao nhiêu là cứng ngắc, gần như muốn xỏ xuyên qua cả người cô.

"Đau không?" Nhiếp Tử Phong cắn răng, nhẫn nhịn đến mức trên trán đều đổ mồ hôi. Nước chảy ra ấm áp ở nơi giữa hai người đang chuyển động, làm cho không khỏi được nới lỏng rất nhiều.

"Khá tốt rồi." Nhiếp Tử Vũ thè lưỡi, mới đầu cô có chút đau nhức nhưng hiện tại... Ngoài ý muốn, rất thoải mái, một loại cảm giác phong phú làm cho cô cảm thấy an tâm.

Chiếm được câu trả lời của cô, lúc này Nhiếp Tử Phong mới chậm rãi bắt đầu động tác. Anh ôm eo nhỏ của cô, một tấc một tấc chuyển động rút ra khỏi cơ thể của cô, khi cô lộ ra vẻ khó nhịn bởi sự trống trải, anh lại mạnh mẽ hung ác  đẩy thân thể của mình về phía trước. Sau khi qua lại mấy lần thì cô mới dần dần quen thuộc với anh, anh cũng mới yên tâm  tùy ý rong ruổi trong chiếc ao nhỏ của cô

"Ừm... Ừm..." Từng chuỗi tiếng kêu nhỏ vụn yêu kiều tự môi của cô tràn ra, hai con ngươi cô mê ly. Cô vịn vào bả vai của Nhiếp Tử Phong  , phối hợp với cử động của anh."Quá sâu... Đi ra ngoài một chút... Ừm..." Cuối cùng cô đã hoàn toàn buống thả nữ tính  rụt rè của mình.

Nhiếp Tử Phong cũng như cô đã mong muốn, lần lượt  thỏa mãn cô, lần lượt  cho cô...

Thân thể  phù hợp, trong lúc bất tri bất giác thế này, hai trái tim họ đã được  kéo lại gần nhau rất nhiều.

Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ ở trên người mình thở gấp liên tục mà chưa phát giác ra, Nhiếp Tử Phong nở một  nụ cười vui mừng  : tuy nhiên bây giờ cô vẫn còn chưa nghĩ ra ký ức, nhưng anh khẳng định, một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại, mà ngày nào đó không còn xa...

*************************

Nhiếp Tử Phong tựa như một con mãnh thú không biết thoả mãn, anh lấy tốc độ cực nhanh ra vào trong thân thể của cô... 

Một đêm này, Nhiếp Tử Phong cùng Nhiếp Tử Vũ liều chết dây dưa, từ trong bồn tắm đến trên bồn rửa mặt rồi lại ở trên sàn nhà, cuộc chiến đấu liên tục ở các chiến trường cho đến trên giường, cả đêm cô đã ở dưới thân thể của anh hằng hà số lần, đã bất tỉnh bao nhiêu lần, mà khi cô tỉnh lại là lúc vào một vòng đại chiến mới. Một lần cuối cùng, thậm chí anh còn yêu cầu cô chủ động, mà thể nghiệm sự khoái cảm thân thể, cô cũng tham luyến sự ôn nhu của anh, khi anh chỉ đạo cô lại tiếp tục lần lượt biến hóa các tư thế...

**************************

Túng dục quá độ, hậu quả chính là hai chân cô bị mỏi nhừ  không xuống giường được, suốt một ngày sau đó Nhiếp Tử Vũ ở trên giường ngủ, sau đó mới nhiều ít khôi phục chút ít nguyên khí. Sau khi rửa mặt qua loa, cô thay đổi quần áo rồi đi xuống lầu, trùng hợp nhìn Nhiếp Tử Ngôn ở trong phòng khách thu dọn gì đó...

"Tử Ngôn, con thu dọn đồ đạc làm cái gì?" Nhiếp Tử Vũ tò mò nhìn con trai thu hết tất cả món đồ chơi đặt ở trong phòng khách cho vào trong túi du lịch, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.

"Thu dọn đồ đạc, đương nhiên là dọn nhàrồi." Nhiếp Tử Ngôn cười hì hì nhìn vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ  của cô, nhịn không được chế nhạo nói: "Mẹ... Nói như vậy hẳn là con sẽ rất nhanh có em trai hoặc em gái rồi..."

Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ  thoáng cái đỏ rực, cô ấp úng suốt nửa ngày muốn giải thích, bỗng dưng nhìn đến đáy mắt của con trai toát ra một cái nhìn giảo hoạt, lập tức nghĩ tới: "Nhiếp Tử Ngôn, con gạt mẹ!"

"Cái gì?" Bị đoán được  Nhiếp Tử Ngôn giả ngu.

"Con nói như vậy có thể..." Nhiếp Tử Vũ còn nói không nói ra hết câu, dừng câu nói lại ở đây, bởi vì Tử Ngôn còn là một đứa trẻ. Đang lúc cô tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt rồi lại không biết nên dùng lời nói gì để chỉ trích con mình thì bóng dáng cao to tuấn lãng  đi từ ngoài cửa vào.

"Tử Ngôn, đồ đạc đã thu thập xong chưa? Thu thập xong rồi  liền đi lên lầu gọi mẹ..." Lời nói đến nơi đây, tầm mắt anh nhìn đến Nhiếp Tử Vũ đứng ở bên cạnh đó liền lập tức dừng lại. Nhiếp Tử Phong nện bước ưu nhã  đi đến bên cạnh cô, ôn nhu vuốt lại mái tóc có chút rối loạn của cô, sau đó mở rộng hai tay nắm ở cái eo nhỏ nhắn của cô."Vũ Vũ, ngủ có ngon không?"

"Éc... Em..." Cả đêm thân mật với nhau tuy rằng mình cũng có liên quan trong đó, nhưng nhất thời Nhiếp Tử Vũ vẫn còn có chút thẹn thùng...

Chỉ là Nhiếp Tử Phong cũng không có cho có thời gian để xấu hổ, liền nghiêng  người lên trước hôn lên môi của cô, khi ánh mắt của cô ánh lên sự khiếp sợ tiếp đó anh lại cho cô một nụ hôn lưỡi nóng bỏng, lúc này anh mới buông ra cho cô thở.

Một màn này rước lấy tiếng huýt sáo Nhiếp Tử Ngôn  .

"Cô gái ngoan ngoãn, đã ngủ đủ  rồi thì đi lên thu dọn quần áo của em đi, chúng ta phải  đi rồi." Nhiếp Tử Phong dùng vẻ mặt đầy cưng chiều và thâm tình để nhìn cô, một bên đưa tay gõ lên đầu Nhiếp Tử Ngôn vẻ không chấp nhận được."Người lớn hôn môi con nên nhắm mắt lại!"

"Hừ!" Nhiếp Tử Ngôn lạnh lùng trừng mắt liếc cha mình một cái tiếp tục thu thập đồ đạc của cậu.

Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ lúc này mới kịp phản ứng."Thu dọn đồ đạc đi đâu? Như thế nào? Chúng ta không ở lại nhà này nữa sao?" Cô vừa mới vừa vặn thích ứng ở nơi này...

"Ừ, chúng ta phải trở lại nhà cũ họ Nhiếp." Nơi đó là nơi bọn họ từ nhỏ đến lớn cùng nhau, sẽ có tác dụng giúp dỡ việc khôi phục lại ký ức cho cô."Từ nay về sau nếu như em muốn trở lại nơi này, tùy thời có thể trở về ở."

"sao? Nhưng mà căn nhà này không phải..." Không phải là khi ký bản thỏa thuận với Tống Linh  đã không còn  sao? Bọn họ còn thế nào có thể vào đó để ở chăng?.

Nhiếp Tử Phong chà xát cái mũi nhỏ của cô, nói giải thích: "Bắt đầu anh cũng vậy, cứ tưởng là như vậy, nhưng về sau khi hỏi luật sư nhà của chúng ta, anh mới phát hiện này căn nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ, Tống Linh không có tư cách thừa kế." Mà mấy ngày nay anh cũng bận rộn vì  chuyện này.

"Như vậy à." Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, xem như đã hiểu rõ.

Cứ như vậy, trong vòng một ngày, một nhà ba người đã trở lại nhà cũ của họ Nhiếp.

Nhà cũ của họ Nhiếp vẫn như trước, như hồi Nhiếp Tử Vũ rời đi vậy, lộng lẫy xa hoa, không có một người nào, không có một cái nào người hầu rời đi.

"Thiếu gia, ngài đã về rồi." Quản gia cung kính đón chào, muốn tiếp nhận túi sách nặng nề  trong tay Nhiếp Tử Ngôn, nhưng mà lại bị Nhiếp Tử Phong ngăn lại.

" Ít đồ như vậy để cho nó tự làm." Thấy Nhiếp Tử Phong trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Tử Ngôn vẻ không vui, lạnh nhạt nói. Ai bảo tiểu tử này ở trên đường đi cứ quấn quít lấy người phụ nữ của anh, hại anh không thể nào nói chuyện được một câu với cô.

"Vâng" quản gia gật gật đầu, bỗng dưng, lúc này mới chú ý tới người phụ nữ  đứng ở phía sau bọn họ. Khi ông ta nhìn thấy người đó chính là Nhiếp Tử Vũ thì phản ứng đầu tiên chính là cho là mình mắt mờ, sinh ra ảo giác, thẳng đến Nhiếp Tử Phong ôn nhu kéo cô đến bên cạnh, lúc này ông ta mới giật mình, rằng mình không phải là đang nằm mơ!

"A... Tiểu thư! Thiếu gia, đây là tiểu thư sao?" Ông ta kích động  lệ nóng doanh tròng, gấp dục dùng ánh mắt hướng Nhiếp Tử Phong chứng thực.

"Ừ, cô ấy  là Vũ Vũ." Vẻ mặt Nhiếp Tử Phong đầy yêu thương gật gật đầu, trong ánh mắt lộ vẻ âu yếm: "Năm đó người bị chết không phải là Vũ Vũ. Ừ, bởi vì tin tức cụ thể có chút phức tạp, cho nên chúng ta vẫn nên để chuyện này lại, sau này sẽ từ từ nói, tóm lại đây là Vũ Vũ là được rồi."

Nghe được lời của anh, quản gia kích động đến mức nước mắt chảy xuống, ông ta tiến lên trước cầm tay của cô, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ vẫn không khỏi  lẩn trốn lùi lại về phía sau, làm cho tay của ông ta rơi vào khoảng không.

Vừa né tránh, Nhiếp Tử Vũ lại hối hận! Cô dùng ánh mắt xin lỗi  nhìn thoáng qua vẻ sửng sốt của  quản gia, lập tức đi lên trước ôm lấy ông ta: "Xin chào." Nhẹ nhàng vỗ lưng của ông ta, sau đó Nhiếp Tử Vũ mới buông ông ra.

Quản gia vẫn ngây ngẩn cả người, ông dùng ánh mắt mê mang nhìn sang Nhiếp Tử Phong như muốn hỏi thăm, mà đối với vấn đề của ông ta, Nhiếp Tử Phong chỉ là nhún vai, dùng khẩu hình nói với ông ta một câu: "Trong chốc lát nữa sẽ nói cho ông biết." Việc này coi như xong.

Một đêm này, chính là một đêm yên ổn nhất từ trước tới nay của Nhiếp Tử Phong. Bữa tối Nhiếp Tử Phong cũng không cho đầu bếp nữ nấu cơm, mà anh đã gọi hai mươi phần xuất ăn từ bên ngoài về. Đến thời điểm dùng cơm liền đem tất cả người hầu triệu tập tại trong phòng ăn, sau đó cùng bọn họ cùng một chỗ dùng cơm. Đa số những người hầu trong nhà họ Nhiếp đều là những người đã làm từ lúc anh còn nhỏ đến giờ,  cho nên đối với chuyện của anh và Vũ Vũ, họ  đều rõ ràng hết, trong bữa cơm tối mọi người đều kể lại cho Nhiếp Tử Vũ nghe, khi còn bé cô quấn quít lấy anh như thế nào. Mà Nhiếp Tử Vũ tuy không nhớ rõ những ký ức đó, nhưng cô lại phi thường chân thành lắng nghe lời của mọi người kể lại.

*******************

Cứ như vậy Nhiếp Tử Vũ đã sống ở  trong nhà cũ của họ Nhiếp đã được một tuần lễ, trong suốt thời gian một tuần lễ này, Nhiếp Tử Phong vẫn cứ  đi sớm về trễ như trước, Nhiếp tử Vũ cũng không biết rõ là anh đang bận những chuyện gì nữa. Mà  Nhiếp Tử Vũ sau khi đưa Tử Ngôn đến trường thì cô đã hoàn toàn rảnh rỗi liền hứng thú  cùng người hầu trong nhà làm một trận  nói chuyện phiếm cực kỳ sôi nổi, không đến hai ngày sau cô đã trở nên liền hòa đồng rất quen thân với bọn họ. Nhiếp Tử Vũ cũng đã từng hỏi quản gia về vấn đề giải quyết tiền lương cho mọi người, bởi vì bây giờ Nhiếp Tử Phong không còn là con cưng trong giới tài chính, uy thế hô phong hoán vũ như ông trời con nữa rồi. Quản gia đã phải giải thích một hồi cho cô hiểu, từ đó Nhiếp Tử Vũ mới biết rằng: Chuyện là lúc trước, khi mẹ Nhiếp chọn người hầu, tại thời điểm ấy bà đã thanh toán tiền lương cả đời cho tất cả mọi người rồi, bởi vì bà tin tưởng rằng, nếu tất cả người hầu đều thấy cảm kích bà, thì đương nhiên họ mới ra sức dốc lòng làm việc, phục vụ cho nhà họ Nhiếp. Nhiếp Tử Vũ cực kỳ bội phục cách suy nghĩ và biện pháp giải quyết tinh tế này của mẹ Nhiếp. 

Chỉ tiếc, cô nghe người hầu nói lại, hai năm trước bà bị tai nạn xe cộ đã bỏ mình.

Cứ như vậy, dần dần Nhiếp Tử Vũ đã làm quen dần với cuộc sống ở tại nhà cũ của họ Nhiếp. Dựa theo những lời kể lại của những người hầu trong nhà, cô cũng bắt đầu quá trình đi tìm lại ký ức ngày xưa của mình.

- Hoàn chính văn-