Tống Linh yên lặng lắc lắc đầu, để lại bát cháo còn nóng hổi thay cho bữa cơm tối qua đã nguội lạnh. Giữa lúc Tống Linh định xoay người rời đi, thì từ phía sau truyền đến tiếng nói của Nhiếp Tử Vũ.
“Anh hãy mang tất cả những đồ kia ra ngoài đi.”
Nghe thấy lời nói của cô, Tống Linh vui mừng kinh ngạc quay người trở lại, nhưng khi anh nhìn thấy cô vẫn như sóng nước chẳng xao, tròng mắt tĩnh lặng như đầm nước sâu không hề gợn sóng, sự mừng rỡ của Tống Linh lập tức cắm lại ở trong cổ họng, cũng không thể thốt lên tiếng được nữa.
“Vũ Vũ...”
Không để cho Tống Linh có bất luận cơ hội nào để nói chuyện, Nhiếp Tử Vũ liền lạnh lùng cắt ngang câu nói của Tống Linh.”Cùng một câu nói, đừng có để cho tôi phải nói đến lần thứ hai.” Vẫn như trước, cô chưa từng liếc nhìn sang Tống Linh đến một lần.
Tự biết nỗi hổ thẹn của mình, ở trong lòng Tống Linh chỉ biết nhẫn nhịn lại, lặng lẽ thở dài nói: “Anh biết là em hận anh, nhưng anh xin em đừng lấy thân thể của mình làm tiền đặt cược, không đáng đâu.” Nhìn cô vẫn như trước, biểu cảm vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, Tống Linh buồn bã nói: “Anh để lại đồ ăn cho em ở đây, khi nào em đói bụng thì phải nhớ ăn đó. Còn có... Nếu như em nghĩ muốn tìm anh để nói điều gì đó, anh lúc nào cũng rảnh rỗi thời gian.” Tống Linh nói một hơi hết câu, sau khi nói xong, lúc này anh ta mới xoay người đi ra khỏi phòng khép cửa lại.
Cũng ngay khi cánh cửa phòng kia được khép lại, trong nháy mắt, đáy mắt Nhiếp Tử Vũ hơi có chút dao động. Vì muốn tốt cho tôi sao...
*************
Vào bữa cơm trưa, đương khi tất cả mọi người hầu lúc này đều tụ tập ở trong nhà ăn để dùng cơm, một bóng dáng nhỏ bé màu trắng toát trông tựa như bóng ma, đi theo bậc thang lầu xoay tròn từ phía trên đi xuống dưới lầu.
Không để ý đến mặt đất đã bị ánh nắng nung đến gần như nóng chảy, Nhiếp Tử Vũ để chân trần, chậm rãi đi về hướng biển rộng. Gió biển thổi vào làm cho làn váy ngủ màu trắng tinh bay chập chờn, làn váy rung động uốn lượn theo gió tầng tầng duyên dáng. Vốn dĩ vóc người của Nhiếp Tử Vũ đã mảnh mai, lại suốt trong ba ngày qua không ăn uống gì, dáng người cô lại càng thêm gầy gò, nhìn bóng lưng đơn bạc kia có cảm giác phảng phất nếu như có một cơn gió thổi qua, chắc người cô cũng sẽ bị gió thổi bay đi mất.
Ngày xưa, cô có một đôi mắt trong veo, so với người khác vẻ trong suốt đó còn luôn luôn đẹp hơn, nhưng lúc này cặp mắt trong như nước ấy không có một chút sinh khí nào, d chỉ thấy một sự trống rỗng làm cho người khác nhìn thấy mà đau lòng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay không có một chút huyết sắc, nhìn chẳng khác nào một tử thi. Nhiếp Tử Vũ đi thẳng tới bờ biển, mặc cho những hạt cát nhỏ mịn hãm sâu hai chân của cô.
Cô đi vào trong biển, một bước, hai bước... Mực nước biển đã ướt sũng đến đầu gối của cô, nhưng vẫn như trước, cô không hề dừng lại. Lúc này, nếu như nhìn vào gương mặt của cô sẽ phát hiện ra, trên gương mặt không có một chút sinh khí của cô đột nhiên như được viết vào một chữ chết.
Đúng vậy, cô muốn chết, cô không thể sống g nổi nữa rồi...
Năm năm qua cô vẫn sống ở trong những lời lời nói dối của Tống Linh, anh nói cái gì cô liền ngây ngốc tin tưởng vào những điều anh ta đã nói. Mà người duy nhất luôn đối xử với với cô thẳng thắn chân thành dịu dàng kia, thì người ấy lại bị cô làm tổn thương vô cùng sâu sắc, còn đứa con trai mà cô đã sinh ra kia, lại càng cảm thấy thất vọng đến cực độ với người mẹ của mình. Cô chính là một con rối, là một tai họa, cô là con người như vậy thì, còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống trên cõi đời này nữa chứ...
Không còn ham muốn được sống trên đời này nữa, vậy thì cứ thẳng thắn mà đi tìm cái chết cho nhẹ lòng...
Nước biển đã đạt tới ngang hông của Nhiếp Tử Vũ, cô vẫn kiên quyết tiếp tục đi về phía trước. Đến khi nước biển mặn mặn ngâm đến ngực của cô, cô tựa như nghe thấy tiếng gọi của Nhiếp Tử Phong, nhưng chắc đây chỉ là ảo mà thôi! Nhiếp Tử Vũ thoáng nở một nụ cười thống khổ, cho đến nước biển một tấc một tấc bao phủ lên cả người cô, một màu đen hắc ám cắn nuốt cô vào trong...
******************************
“Vũ Vũ... Vũ Vũ... Em hãy mở mắt ra mà nhìn anh đi, mở mắt ra nhìn anh đi...” Nhiếp Tử Phong vỗ nhẹvào mặt của cô, lại dùng lực ép lên phổi của cô, sau đó làm hô hấp nhân tạo. Sau nhiều lần làm hô hấp nhân tạo, rốt cuộc thân thể của Nhiếp Tử Vũ cũng đã có phản ứng.
“Khụ khụ...” Nhiếp Tử Vũ thống khổ ho khan mấy tiếng, kèm theo nước biển tràn ra yết hầu, Nhiếp Tử Vũ gian nan mở hai mắt ra, đáy mắt mê man phản chiếu lại một khuôn mặt tuấn tú tràn ngập lo lắng. Cô đã chết rồi sao? Nhưng nếu như cô đã chết, vì sao cô lại gặp anh, lại ở trước mặt của anh như thế? Đáp án, đương nhiên là không phải.
“Em đã không có việc gì rồi, thật sự là quá tốt.” Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ rốt cuộc đã tỉnh lại, Nhiếp Tử Phong kích động liền ôm cô vào trong ngực của mình, lệ nóng doanh tròng. Mấy ngày nay anh vẫn lo lắng chờ đợi ở trước cửa nhà họ Tống. Vừa rồi anh thật vất vả, nhìn thấy cô xuất hiện, nhưng anh lại không nghĩ là cô muốn đi tìm cái chết. Anh thực sự không biết nếu như lúc đó anh chậm một bước, thì hậu quả sau đó thiết tưởng anh sẽ không sao chịu nổi...
“Tại sao lại phải cứu em...” Vừa mới đã trải qua một hồi sinh tử, toàn thân của Nhiếp Tử Vũ vẫn còn mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, thân thể nằm xụi lơ ở trong ngực của anh. Mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt bay vàomũi của cô, làm cho đầu óc của cô đang choáng váng đã thanh tỉnh lại không ít: “Em đã làm hại anh đến mức không còn gì cả như vậy, tại sao anh còn muốn cứu em...” Anh cứ để cho cô chết đi có phải là tốt hơn không? Bởi như vậy thì Tống Linh cũng sẽ không thế mang cô ra để uy hiếp anh được nữa, hơn nữa để cho anh muốn báo thù Tống Linh thế nào cũng có thể tùy ý mà làm...
“Nếu như em chết, thì anh mới là người không có gì cả.” Tiền tài danh dự chưa bao giờ là thứ mà anh quan tâm đến, anh chỉ có sự quan tâm duy nhất đó chính là cô. “Nếu như quả thật em nghĩ muốn chết, vậy thì tốt lắm, chúng ta sẽ cùng nhau chết.”
Lời của anh cũng không thâm tình, thế nhưng khi Nhiếp Tử Vũ nghe thấy thì trái tim của cô lại hết sức rung động, cũng bởi vậy lại càng làm cho cô cảm thấy áy náy.
Mũi đau xót, hai hàng nước mắt tự trong khóe mắt lại lăn ra. Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên ngóng nhìn vẻ mặt Nhiếp Tử Phong đang nhìn mình đầy kiên định, nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi... em xin lỗi, đều do em đã hại anh thành như bây giờ, thật xin lỗi...”
“Không có gì là có lỗi hay không có lỗi ở đây cả, mọi chuyện đều rất tốt. Vũ Vũ, chúng ta là người một nhà.” Nhiếp Tử Phong thân thiết kéo cô vào trong lòng, dùng sức ôm lấy cô, anh sợ rằng nếu như chỉ cần anh hơi buông lỏng tay ra một chút, thì tựa như cô liền sẽ rời khỏi anh ngay lập tức vậy. Cứ như vậy Nhiếp Tử Phong lặng lẽ ôm cô một lúc lâu, sau khi chần chừ một lúc, Nhiếp Tử Phong mở miệng nói: “Vũ Vũ, chúng ta về nhà đi.”
Trong lòng Nhiếp Tử Vũ run lên, cô trầm mặc một chút, cúi đầu xuống, từ giữa đôi môi của cô tràn ra một câu: “Vâng!” Sau đó cô vòng tay lại ôm lấy anh.
Bầu trời vẫn xanh thẳm, mây trắng đến thuần khiết, biển rộng vẫn yên lặng, cảnh tượng bọn họ ôm nhau như vậy cực kỳ hài hòa.
Một màn này rơi vào trong một đôi con ngươi đen thẫm, thâm trầm ở cách đó không xa, chỉ chốc lát sau, đã nhàn nhạt tiêu tan, có thể thả cho cô rời khỏi đây thì cô mới có thể trở lại là cô...