Nhặt chiếc khăn tay lên xong, chính ra phải đi về ngay, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại vẫy tay với Đường Đường lúc này đã xông ra đứng ở ven đường cười cười nhìn cô. Bất ngờ, một luồng ánh sáng từ nơi khác chiếu đến bên cạnh Nhiếp Tử Vũ. Cô quay đầu lại nhìn, sau khi cô nhìn thấy có một chiếc xe Ferrari đang cấp tốc phóng nhanh về phía chính mình, hai tròng mắt của cô liền trừng lớn. Trong đầu óc trống rỗng của cô chợt hiện ra một mảnh màu trắng. Cô cần phải nhanh chóng chạy khỏi nơi đó, nhưng mà lúc này hai chân của cô lại giống như bị đóng đinh cố định lại ở tại chỗ đó vậy, không sao nhúc nhích g được.
Mà ở ven đường, Đường Đường lại cho rằng mẹ đang hướng về phía chính mình vẫy tay một cái như vậy là muốn bảo mình chạy tới. Cô bé vội vã sải bước chân chạy về hướng Nhiếp Tử Vũ đang đứng, miệng gọi: "Mẹ, mẹ..." Tiếng gọi mẹ ngọt ngào ngấy ngấy vọng đến, nhất thời làm cho Nhiếp Tử Vũ chợt như thanh tỉnh lại. Cô lập tức quay đầu nhìn về hướng Đường Đường đang xông ra chạy về hướng mình đang đứng, miệng kêu lớn.
"Đường Đường, không được đi qua đây..."
Nhưng mà đã quá muộn, Đường Đường vọt một cái, sồng sộc lao vào trong vòng tay ôm ấp của cô.
Nhiếp Tử Vũ trơ mắt ra nhìn chiếc xe Ferrari đã cách mình càng ngày càng gần, cô muốn chạy đi cũng đã không còn kịp nữa rồi! Lúc này, ý nghĩ duy nhất của cô là làm thế nào có thể ôm chặt lấy Đường Đường trong lòng mình, không để cho con gái bị gặp chuyện không may!
Chiếc xe Ferrari cách cô càng ngày càng gần, năm thước, bốn thước... Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ tuyệt vọng, hai mắt nhắm lại dự định chấp nhận sự đau đớn này, thì ngoài ý muốn, khi chiếc xe Ferrari chạy đến cách chỉ còn khoảng hơn một thước, thì đột nhiên lại quẹo tay lái vào một cái. Một giây sau, chỉ nghe thấy tiếng “rầm” một cái vang lên. Sau một tiếng động thật lớn đó, tất cả âm thanh trong thế gian tựa như biến mất không còn thấy gì nữa.
Không thấy sự đau đớn như đã nghĩ, chỉ thấy tiếng động cực lớn ngoài ý muốn vang lên. Tất cả những thứ này làm cho Nhiếp Tử Vũ mở hai mắt ra. Cô quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy chiếc xe Ferrari bị lao mạnh mẽ lên gốc cây, nơi đầu xe vẫn còn đang bốc khói, kính chắn gió đã hoàn toàn bị nghiền nát, dưới lớp khói, tình hình ở trong xe đã không thể nào nhìn rõ được nữa.
Tiếng động va chạm vang lên thật lớn đã thu hút không ít những người qua đường ở xung quanh đó vây tròn lại để xem. Chỉ chốc lát sau, phía trước chiếc xe Ferrari kia đã có một đám người vây quanh. Bọn họ bàn tán chỉ trỏ vào chiếc xe giờ đây đã bị phá hủy, nhưng lại không có một ai tiến lên phía trước để kiểm tra tình hình thương thế của chủ xe.
"Trời ạ!" Nhiếp Tử Vũ thét lên một tiếng chói tai vội vã kéo Đường Đường vẫn còn đang khiếp sợ nằm trong lòng mình chạy tới, gạt mọi người ra, chạy về phía người lái xe vẫn còn đang ngồi ở trong đó.
Cửa sổ xe cũng đã bị bẹp dúm, Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng đưa tay vào cửa sổ xe dò tìm chốt mở cửa xe. Cũng ngay trong nháy mắt đó, thoáng có một bóng đen nặng nề ngã nhào về phía Nhiếp Tử Vũ, may mắn cô nhanh tay nhanh mắt nên đã đỡ được cô.
Chủ xe là một người phụ nữ.
Một mái tóc lượn sóng dài như thác rơi lả tả ở trong ngực Nhiếp Tử Vũ, một máu tươi từ trên trán của cô chảy ồ ồ ra ngoài, chảy xuống theo khóe mắt của cô, máu đỏ tươi chảy ra che khuất hình dạng chân thật của cô gái, sắc mặt của cô lúc này còn trắng hơn cả tờ giấy trắng.
"Tiểu thư... Tiểu thư, cô không sao chứ?" Nhiếp Tử Vũ nhẹ giọng gọi cô gái kia, thấy người phụ nữ vẫn không có phản ứng, cô thử nhẹ nhàng vỗ một cái vào mặt của cô, lúc này mới thấy cô gái có một chút phản ứng.
Lý Duyệt khó khăn cố mở mí mắt nặng nề của mình ra, hình ảnh đầu tiên phản chiếu vào mắt trong mắt của cô là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của Nhiếp Tử Vũ. Lý Duyệt vẫn còn mơ hồ, khi nhìn lại lần thứ hai, cô nhớ lại được những chuyện đã xảy ra với mình. Cô vốn dĩ đâm xe vào Nhiếp Tử Vũ, thế nhưng cuối cùng thế nào mà Đường Đường lại xuất hiện ở trước mắt cô, ở một giây phút đó, cô đã dứt khoát chuyển động bẻ ngoặt tay lái, rốt cuộc cho chiếc xe Ferrari của mình đâm vào gốc cây.
Đường Đường... Đường Đường của cô có bị làm sao hay không... Nghĩ đến con gái của mình, Lý Duyệt dùng một chút sức lực còn sót lại của mình cố nhổm người dậy, híp mắt tìm tòi ở trong đám người kia bóng dáng gương mặt mà cô ngày nhớ đêm mong. Bất ngờ, tầm mắt của cô dừng lại ở bên cạnh Nhiếp Tử Vũ ở cách đó không xa, khóe miệng thuận tiện thoáng hiện lên một nụ cười dịu dàng ấm áp.
"Con gái... con gái của tôi...." Hơi thở của cô mong manh, giọng nói như có như không, nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn nghe thấy rất rõ ràng những lời kia của Lý Duyệt.
Chẳng lẽ con gái của cô gái kia cũng ở trên xe? Trong lòng Nhiếp Tử Vũ giật mình, vội vã ngẩng đầu lên nhìn vào phía trong xe, nhưng mặc cho cô đã quét mắt ở trong xe rất nhiều lần nhưng cũng không hề phát hiện ra con gái của cô gái kia theo như lời cô vừa nói.
"Vị tiểu thư này, cô chắc chắn là con gái của cô có mặt ở bên trong xe không?" Nhiếp Tử Vũ chăm chú hỏi, lúc này cô mới phát hiện ra tầm mắt của cô gái không nhìn vào ở trong xe, mà đang nhìn ra bên ngoài xe, gắn vào trên người Đường Đường đang ở ngay bên cạnh Nhiếp Tử Vũ. Nhiếp Tử Vũ liền sửng sốt ngây người ngay tại chỗ.
Lý Duyệt đưa tay lên muốn kéo Đường Đường lại gần hơn, nhưng mà Đường Đường vừa nhìn thấy gương mặt của cô bị máu nhuộm đỏ đến đáng sợ nên cảm thấy sợ hãi trốn vào phía sau Nhiếp Tử Vũ. Thấy con gái bị sợ hãi vì hình dạng của mình, trái tim của Lý Duyệt trở nên căng thẳng, nỗi đau đớn của thân thể không thể lấn át nổi nỗi đau đớn trong trái tim của cô đau: "Đường Đường... Đường Đường của mẹ... Con gái của mẹ... Con không phải sợ mẹ như vậy, mẹ là mẹ của con đây mà...”
Ánh mắt đầy sự sợ hãi và xa lạ của Đường Đường làm cho trái tim của Lý Duyệt đau nhói. Từ trong đôi mắt của Lý Duyệt, những giọt nước mắt hòa lẫn vào máu tươi rơi xuống dưới, làm nhiễm đỏ cả bộ váy áo màu trắng của Nhiếp Tử Vũ đang mặc trên người.
Lý Duyệt chỉ cảm thấy trong sức lực trong cơ thể của mình đang mất đi từng chút một. Cô đã phải thật vất vả để gắng gượng suốt hai phút qua, sau khi đã ngắm nhìn Đường Đường đủ rồi, cô duỗi tay ra thả người rơi xuống nghe “bịch” một tiếng, sau đó ngất đi...
***************************
Lấy xe xong Tống Linh không nhìn thấy hai mẹ con Đường Đường đứng chờ đợi anh ở tại chỗ đã quy định, lại phát hiện ra có một đám người đang chen chúc ầm ĩ ở phía đó. Tống Linh cho rằng hai mẹ con Nhiếp Tử Vũ cũng đang ở đó để nhìn ngó cái gì đó. Tống Linh lạnh mặt vất vả gạt đám người kia ra, vừa nhìn vào anh đã nhận ra, nhân vật đang bị mọi người vây vòng quanh ở trong đó vậy mà lại chính là Nhiếp Tử Vũ.
"A, rốt cuộc anh đã tới rồi!" Ánh mắt nhanh nhạy của Nhiếp Tử Vũ vừa liếc mắt một cái liền phát hiện ra Tống Linh. Nhìn thấy anh, Nhiếp Tử Vũ tựa như túm được vị cứu tinh vậy."Linh, anh mau chóng qua đây một chút đi, đưa vị tiểu thư này đến bệnh viện cấp cứu, em cảm thấy sức khỏe của cô đã lâm vào trạng thái rất không tốt." Nhiếp Tử Vũ nóng ruột đến độ đầu vã đầy mồ hôi.
"Em đang làm cái gì ở đây vậy?" Tống Linh cau mày đi lên phía trước, nhìn thấy cả người cô toàn là máu, lập tức lo lắng hỏi: "Em đã xảy ra chuyện gì thế? Tại trên người lại nhiều máu như vậy?" Anh tiến lên ôm lấy hai cánh tay của cô, ánh mắt vội vã tỉ mỉ kiểm tra xem vết thương trên người của cô thế nào, hoàn toàn không buồn chú ý tới Lý Duyệt đang nằm ở trên đầu gối của Nhiếp Tử Vũ.