Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 195: Làm giả hóa thật




Editor: Táo đỏ phố núi

Nhiếp Tử Phong quấn chặt lấy khiến cho Nhiếp Tử Vũ đau đầu không dứt, nhưng lại không có cách nào. Bởi vì quả thật cô cũng lạnh nhạt với anh rất nhiều, dù về tình có thể tha thứ, nhưng mà cô vẫn muốn bù đắp cho anh.

“Bằng cấp, tự em quan tâm là được. Em không muốn cả đời phải sống dựa vào anh, em định sau này cục cưng lớn một chút thì em sẽ đi ra ngoài làm việc.” Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, định tránh thoát ra khỏi ngực của anh.

“Anh là người đàn ông của em, em không dựa vào anh thì dựa vào ai.” Nhiếp Tử Phong ngẩng đầu lên khỏi vai của cô, vẻ mặt lo lắng nhìn cô. SSdienng dànlew quy9on. “Cho dù con có lớn lên anh cũng không hy vọng em đi ra ngoài làm việc.”

Anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, khiến cho cô không dám khen tặng, nhưng cũng không thể trách anh, ai bảo từ nhỏ anh lớn lên trong gia đình hào môn, đã tiếp nhận tư tưởng đàn ông đi làm kiếm tiền, đàn bà lo cho gia đình.

Nhìn bộ dạng bướng bỉnh của anh, Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Mau buông em ra đi, em muốn học bài tiếp.” Nói xong cô giãy giụa, muốn tránh khỏi người của anh. Chăm sóc cục cưng nguyên cả ngày, cô vất vả lắm mới tranh thủ được chút thời gian để học bài, cô cũng muốn vì anh mà lãng phí chút thời gian quý báu này.

“Em coi chuyện học hành quan trọng hơn anh?” Nhiếp Tử Phong nhíu mày không vui, vẻ mặt hung thần ác sát, ánh mắt này dường như muốn nói: Em có can đảm dám thừa nhận thử xem!

Nhiếp Tử Vũ buồn cười nhìn anh, khẽ cười nói: “Đây là hai chuyện khác nhau.” Trong lòng cô anh có vị trí không ai có thể so sánh được.

Không hiểu vì sao, chân mày của Nhiếp Tử Phong thoáng thả lỏng một chút: “Anh ở lại đây cùng với em, em có cái gì không hiểu thì anh có thể giảng cho em.” Nói xong lại cúi xuống hôn trộm cô một cái, Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu qua một bên, không chút lưu tình tránh né khỏi cái hôn trộm của anh.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ trợn mắt lên nói: “Đừng cố tình gây sự nữa được không? Anh cảm thấy anh ở trong này em có thể tiếp tục học được nữa sao?”Diễng đáng ele quiý don.  Trước đó thì bắt đầu ghen tị với con trai, bây giờ là học hành, cô phát hiện sao mà càng ngày anh càng giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy!

Nói xong, Nhiếp Tử Vũ liền nhìn thấy vẻ mặt của anh bỗng chốc trở nên mất mát. Không đành lòng nhìn vẻ đau lòng của anh, cô lắc lắc đầu nghiêng người xuống hôn lên khuôn mặt của anh, nói: “Hôm nay anh vẫn chưa gặp cục cưng đúng không, tới thăm con đi, trước bữa cơm em sẽ ra.” Cô thỏa hiệp.

“Không cần!”

"Thật sự không cần?"

"Đúng vậy!"

Sau khi khuyên nhủ không thành, Nhiếp Tử Vũ cũng bực mình. Cô giãy giụa tránh khỏi cái ôm của anh, lạnh lùng nói: “Tùy anh vậy.” Sau đó cầm sách ngồi xuống ghế sô pha, tiếp tục chuyên tâm học bài.

Trong thư phòng yên lặng vài phút, sau đó đột nhiên Nhiếp Tử Phong đứng dậy.

Nhiếp Tử Vũ vốn cho là anh sẽ quấn quít lấy mình nữa, không ngờ anh lạnh lùng nói một câu: “Anh muốn mang theo con trai bỏ nhà trốn đi!” Sau đó liền đi ra ngoài, hơn nữa lúc đi còn cố ý dùng sức đóng sầm cửa thư phòng lại.

Nhìn cánh cửa thư phòng bị chấn động, Nhiếp Tử Vũ lộ ra biểu cảm khổ não, xem ra anh đã thực sự tức giận rồi...

...

Trước bữa cơm tối Nhiếp Tử Vũ đi ra khỏi thư phòng.

Vốn cho là Nhiếp Tử Phong chỉ nói suông thôi, không ngờ tìm hết khắp cả căn nhà mà cũng không phát hiện ra bóng dáng của anh, đương nhiên cũng không thấy bóng dáng của cục cưng luôn.

“Chị, chị có nhìn thấy Tử Phong và đứa nhỏ đâu không?” Nhiếp Tử Vũ sốt ruột hỏi Lạc Thuần đang ngồi ở trong sô pha phòng khách ăn khoai tây chiên và xem ti vi. Hơn một tháng nay hai người tiếp xúc, mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, càng lúc càng trở thành chị em khắng khít với nhau. Lác Thuần cải tà quy chính, lai không còn ngây ngốc nữa được Nhiếp Tử Phong tìm giúp cho một công việc trợ lý trong tập đoàn Nhiếp Phong. Ngoại trừ những thời gian làm việc ở bên ngoài ra, đa phần thời gian đều ở nhà.

“Thấy.” Lạc Thuần quay đầu nhìn cô một cái, nở ra một nụ cười toe toét: “Anh ta mang theo túi lớn túi nhỏ ôm theo thằng nhóc đi ra ngoài rồi.”

Túi lớn túi nhỏ? Hành lý sao? Ngất mất! Không phải anh thật sự mang theo đứa bé bỏ nhà trốn đi đấy chứ!

Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ nhất thời sốt ruột chạy lại ngồi xuống sô pha, cầm lấy tai nghe điện thoại muốn gọi điện thoại, vẫn không quên hỏi: “Vậy chị có ngăn cản anh ấy hay không?” Diễng đáng ele quiý don.

“Ngăn cản? Vì sao?” Lạc Thuần lộ ra vẻ nghi hoặc.

Được rồi!

Nhiếp Tử Vũ không nói gì mà bấm điện thoại gọi đi, nhưng mà mãi không có người nhận máy, sau đó cô lại gọi điện thoại tới nhà họ Nhiếp, cũng không có người nghe máy. Gọi điện thoại thì không nghe máy, lại không biết anh đi chỗ nào, lúc Nhiếp Tử Vũ gấp tới độ sắp hỏng mất, thì đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện trước mặt của cô.

“Thuần Nhi, Vũ Vũ bị làm sao vậy?” Nhìn bộ dạng sốt ruột bấm gọi điện thoại, gấp đến độ muốn khóc của Nhiếp Tử Vũ, bà Trần Phương không hiểu hỏi.

“Con cũng không biết.” Lạc Thuần nhún vai một cách vô tội, vẻ mặt buồn bực: “Con bé từ lúc trên lầu chạy xuống thì đã như vậy rồi.”

Từ trong miệng của Lạc Thuần không lấy được câu trả lời, lúc bà Trần Phương đang định hỏi Nhiếp Tử Vũ là có chuyện gì xảy ra, thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.

“Chúng con đã trở về rồi đây.”

Một giọng nói dồi dào từ tính vang lên bên ngoài phòng khách, bà Trần Phương liền hỏi một câu: “Tại sao lại về trễ như vậy?” Ống nghe trong tay của Nhiếp Tử Vũ rớt xuống đất kêu cạch một tiếng.

Chỉ thấy Nhiếp Tử Phong ôm đứa nhỏ ở trong tay, một tay khác thì cầm một túi nilon rất lớn, từ ngoài cửa đi vào.

“Anh đi đâu vậy hả?” Nhiếp Tử Vũ nóng ruột bất chấp tất cả vội vàng chạy ra nắm lấy góc áo của anh, khuôn mặt nhăn nhó lại. điễnn dàn nên quýndon.

Nhìn bộ dạng muốn khóc của cô, Nhiếp Tử Phong trợn mắt kinh ngạc nhìn bà Trần Phương rồi lại chuyển qua nhìn Lạc Thuần, ánh mắt như muốn hỏi bọn họ đây là sao vậy. Không tìm được đáp án, tầm mắt lại một lần nữa dời về nhìn Nhiếp Tử Vũ, lúc Nhiếp Tử Phong đang định trả lời cô, thì lại nghe thấy cô nói.

“Muốn bỏ nhà trốn đi thì đi một mình đi, đừng có mang theo đứa nhỏ đi cùng!” Nói xong đoạt lấy đứa nhỏ ở trong tay của anh, ôm chặt vào lòng mình, giống như chỉ sợ mình buông lỏng một chút thì sẽ bị anh cướp đi.

Nhiếp Tử Vũ vừa nói một câu, thì nhất thời trong phòng khách không còn tiếng động gì nữa, yên lặng một cách đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Im lặng một lúc lâu, người phản ứng lại đầu tiên vẫn là bà Trần Phương.

“Vũ Vũ, con đang nói cái gì vậy... Tử Phong chỉ giúp mẹ đi mua một chút đồ thôi mà, tại sao con lại...” Lại quay đầu nhìn về phái Nhiếp Tử Phong, chỉ thấy gương mặt anh tuấn của anh trở nên tối tăm, cằm căng thẳng, ánh mắt nheo lại, không có biểu cảm gì, nhưng mà lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ. “Tử Phong à, vì sao con lại về trễ như vậy.”

Cái gì?! Chỉ là đi mua đồ! Nói như vậy không phải cô đã... Nhìn sắc mặt âm trầm dọa người của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ nuốt nước miếng một cái thật mạnh. Mình đã thực sự trách lầm anh rồi!

Một cảm giác lạnh lẽo toát ra từ đáy lòng, ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Phong chậm rãi chuyển qua nhìn bà Trần Phương, sau đó lạnh lùng nói một câu: “Bởi vì con trai của cô ấy nhìn rất đáng yêu, nên mọi người đều tranh nhau ôm, cho nên bị trễ một chút!”

Anh vừa dứt lời, bầu không khí lại im ắng.

Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ có chút xao động, cô cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn đứa nhỏ ở trong lòng đang cười với mình, trong lòng nhói đau.

Anh không nói là con của bọn họ, mà nói là con của cô, điều này có nghĩa...

Xem ra anh thực sự tức giận! điễnn dàn nên quýndon. Nhiếp Tử Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên lo lắng nhìn anh, có chút chột dạ.

Vốn là không có chuyện gì, nhưng mà vì lời nói của Nhiếp Tử Vũ không dùng tới não mà đã nói ra khỏi miệng, nên biến thành có chuyện.

Bà Trần Phương vội vàng giảng hòa, mà Lạc Thuần không chịu nổi nhiệt độ phòng khách xuống thấp một cách đột ngột, lấy cớ bê đồ ăn liền trốn vào trong bếp...



Không khí của bữa ăn tối này rất kém, kém đến mức Dịch Thiên Minh bước chân vào liền cảm nhận rất rõ không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Sau khi Lạc Thuần giải thích một phen, Nhiếp Tử Vũ mới biết mình đã thực sự hiểu lầm rồi. Thì ra bao lớn bao nhỏ trong lời nói của Lạc Thuần là rác mà bà Trần Phương kêu vứt đi, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại nghĩ đó là hành lý. Thế nhưng bây giờ có thể làm gì được? Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, cô có cách nào bù lại được đâu, cho nên vào lúc ăn cơm, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu lên chú ý sắc mặt của anh. 

Từ đầu tới cuối Nhiếp Tử Phong chỉ cúi đầu ăn cơm, không hé răng một tiếng, thậm chí cũng lười gắp thức ăn, cứ như vậy ăn cơm không. Thất vọng và đau khổ, quả thật anh thực sự thất vọng và đau khổ! Anh coi cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng mà anh trong lòng cô còn không bằng đứa nhỏ, thậm chí cô còn suy nghĩ mình buồn cười và ngây thơ như vậy, hơn nữa cô cũng không đủ tin tưởng anh! Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô không tin tình yêu của anh đối với cô đến chết cũng không đổi, chỉ sợ rời ra cô một ngày cũng không chịu được.

Bình thường lúc ăn cơm vẫn hay trêu đùa nhau, anh đút cho em, em gắp cho anh, bây giờ đột nhiên hai người đều trầm mặc, những người còn lại cũng xấu hổ không biết nên nói gì nữa.

Nhìn bát mì đã ăn suốt nửa tháng nay, Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy sắp ói ra. Bình thường vì anh hay trêu chọc cô nên cô mới bất tri bất giác ăn hết, nhưng mà hôm nay anh không trêu ghẹo cô nữa, cô lại không ăn nổi miếng nào. Nghĩ vậy, lúc cô định buông đũa xuống, thì bà Trần Phương ở bên cạnh lại lấy khuỷu tay huých huých cô.

Nhìn theo ánh mắt của bà, Nhiếp Tử Vũ cắn răng chần chừ một lúc, sau đó cũng nhân tiện gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén của anh. Thấy thế bà Trần Phương cũng mở miệng nói: “Tử Phong, con ăn đùi gà đi, đây là Vũ Vũ đã dặn riêng mẹ mua để bồi bổ cho con, con nếm thử xem.”

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong vẫn liên tục cúi đầu nhìn chén cơm rốt cục cũng có chút phản ứng, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, gắp cái đùi gà, nhưng mà lại không bỏ vào miệng mình, cũng không mở miệng nói lời cảm ơn, mà là...

“Nếu bổ như vậy, thì hãy để dành cho con trai em ăn đi.” Nói xong gắp đùi gà trả lại vào cái chén trước mặt của Nhiếp Tử Vũ.

Câu nói của anh vừa dứt, nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống đáng kể, ngoại trừ Nhiếp Tử Phong ra, ai cũng không nhịn được mà rùng mình một cái. Lạc Thuần đang uống nước canh, cũng bị sặc luôn.

Nhiếp Tử Vũ vất vả lắm mới nở một nụ cười gượng gạo trên môi, một lúc lâu sau, cô buông đũa xuống, lạnh nhạt nói: “Anh thực sự muốn giận dỗi với em như vậy sao? Em cũng đã nói xin lỗi với anh rồi, anh còn không chịu tha thứ cho em nữa?” Cô biết bản thân mình có chút nóng vội, nhưng mà với tình hình này, cũng khiến cô sắp không giữ nổi lý trí nữa rồi.

Nhiếp Tử Phong lạnh nhạt, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi: “Em đã làm sai cái gì, vì sao lại muốn anh tha thứ cho em?”

“Anh...” Nhiếp Tử Vũ bị lời nói của anh làm cho tức giận, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào. 

Không khí không khỏi có chút cứng ngắc, cả một bàn đồ ăn, nhưng mà không một người nào có thể nuốt trôi. Trừ Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ ra thì ba người hai mặt nhìn nhau, Dịch Thiên Minh có lòng tốt lên tiếng: “Tử Phong à, con và Vũ Vũ cũng đã có con rồi, định khi nào thì kết hôn thế?”

Vấn đề này của Dịch Thiên Minh không thể nghi ngờ đó là một vấn đề khá thoải mái, bà Trần Phương nhìn ông bằng ánh mắt cảm kích, cũng khiến ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ dấy lên tia hy vọng, nhưng cũng không được bao lâu, đã bị lời nói của Nhiếp Tử Phong dập tắt hết.

“Con chưa nghĩ tới.” Nhiếp Tử Phong thản nhiên nói, buông đôi đũa trong tay xuống. Anh dùng ý tứ sâu xa thoáng nhìn qua Nhiếp Tử Vũ đang ngây ngẩn cả người, nói: “Cô ấy bận rộn như vậy, có nhiều chuyện cần phải làm cho xong, làm gì có thời gian để ý tới vấn đề này? Cô ấy không thèm để ý tới, thì con để ý làm cái gì? Cho nên, không nghĩ.”

Ngoài mặt thì Nhiếp Tử Phong lạnh nhạt thờ ơ như vậy, nhưng mà trong lòng đã sớm rối thành một nùi. Giả, những lời anh nói thực sự là nói láo! Thực ra anh đợi cô sinh đứa nhỏ xong thì tính tới chuyện kết hôn, sẽ chờ lúc nào đó cầu hôn với cô. Bây giờ tức giận nên mới hồ đồ mà nói như vậy! Mà vừa nói ra khỏi miệng, anh đã hối hận không thể vả lên miệng mình một cái.

“Không nghĩ tới? Chuyện này...” Trán của Dịch Thiên Minh cũng đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu hối hận vì sao bản thân mình lại nói tới chủ đề này.

Bà Trần Phương và Lạc Thuần ở bên cạnh đều không nói gì, mà cùng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Nhiếp Tử Vũ đang ngồi yên lặng, trong lòng cũng sốt ruột thay cô.

“Con ăn no rồi, cả nhà cứ từ từ ăn tiếp.” Nói xong, cô không chờ mọi người phản ứng lại đã đi thẳng lên lầu.

※ Dienx  dandf Kê quyu dong.

Sau bữa cơm tối không có chút cảm giác nào, Nhiếp Tử Vũ liền đi vào phòng. Hơn nửa tháng nay, cô đã quen được anh lau người mỗi ngày, được anh gội đầu mát xa cho, hôm nay xảy ra chuyện này, cô cũng không có sức đâu mà đi làm nữa. Không tắm rửa, không gội đầu, cô cứ như vậy ngả người nằm xuống giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

Bỗng dưng trong đầu hiện lên vẻ mặt của anh khi trả lời vấn đề kết hôn, tim của Nhiếp Tử Vũ quặn lại, không ngừng đau đớn.

Đó là suy nghĩ thật sự của anh sao? Anh thực sự không nghĩ tới chuyện kết hôn với mình?

Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng cảm thấy xót xa, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Cứ nghĩ sau khi giải lầm được giải quyết rồi mà cô vẫn không thể nào ở cùng với anh, sự thật này cũng quá là đau lòng. Nhưng mà...Cô có thể oán ai đây? Chỉ có thể oán hận chính bản thân mình... 

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên hai hai nước mắt chảy ra, dần dần cô chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng màu đen đi vào trong toilet, chỉ một lát sau lúc anh xuất hiện ở giường, thì bàn tay đã chạm vào nước ấm.

Ngón tay thon dài nhanh nhẹn cởi bỏ cúc áo của cô ra, nhẹ nhàng, khẽ khàng rút quần áo của cô đi, sau đó lấy khăn lông, dè dặt cẩn thận lau lên người trơn bóng mịn màng của cô. Lúc đôi mắt đen láy của anh nhìn thấy khóe mắt của cô loang lỗ vết nước mắt, trong lòng cũng cảm thấy đau xót.

Có phải anh đã hơi quá đáng rồi không, cô còn nhỏ như vậy, có lẽ anh nên bao dung và thông cảm cho cô nhiều hơn một chút. 

Một tiếng thở dài từ trong miệng của Nhiếp Tử Phong truyền ra, anh gạt những sợi tóc vương ở trước mặt cô ra sau tai, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của cô. Sau đó cúi người xuống hôn lên bờ môi của cô.

“Ưm...” Một tiếng rên vô thức vang lên trên môi của Nhiếp Tử Vũ, sau đó cô lật người tiếp tục ngủ say.

Nhiếp Tử Phong buồn cười nhìn gương mặt ngủ say như trẻ con của cô, lắc lắc đầu, chuyên tâm lau người cho cô.