Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 184: Chỉ có một đáp án duy nhất




“... Chuyện ngày hôm đó chính là như vậy...” Mười ngón tay của Dịch Minh Lan xoắn vào nhau, cô ta cúi thấp đầu xuống giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tử Phong đang ngồi ở sô pha đối diện.

Ánh mặt trời hắt vào cửa sổ, nhưng cũng không thể làm tan đi sự lạnh lẽo như băng trên người của Nhiếp Tử Phong, sự lạnh lẽo đó khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, không dám tới gần.

Một đôi mắt đen kịt sâu thẳm như đêm tối khóa chặt trên người của Dịch Minh Lan đang ngồi ở đối diện, không để sót bất kỳ nét mặt nào của cô ta. Cặp chân mày anh khí từ đầu tới cuối đều nhíu chặt lại, hoàn toàn không có xu thế thả lỏng ra. Đôi môi mỏng mím cũng chặt lại, thành một đường thẳng, lộ ra sự lạnh lẽo. Biểu hiện của anh ngay lúc này khiến cho người ta không nhận ra được nỗi lòng chân chính của anh. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).

Thật lâu sau, khóe môi của anh giật giật, anh nhả ra một câu nói lạnh lẽo: “Thiết kế chuyện lên giường của Vũ Vũ và Minh Hạo, cũng là cô làm đúng không!” Mặc dù cô ta chỉ nói cô ta lấy tiền để mua chuộc Lạc Thuần thôi.

Nghe vậy, cả người của Dịch Minh Lan khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên. “Đúng vậy...” Cô ta không phải người ngốc, tự nhiên cũng biết nếu phủ nhận sẽ có hậu quả gì, vì vậy vẫn nên ngoan ngoãn thừa nhận thì hơn. “Nhưng em chỉ muốn cho Vũ Vũ một trừng phạt nho nhỏ, bọn họ không thực sự lên giường với nhau.” Cô ta vội vã bổ xung, để cầu mong bảo vệ lấy bản thân mình.

Đúng lúc Nhiếp Tử Phong muốn mở miệng trách cứ cô ta, đột nhiên nghe thấy như vậy, vội nuốt những lời định nói vào bụng.

Cũng không thực sự lên giường.

Bỗng nhiên, Nhiếp Tử Phong nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Ý của cô nói là lúc đó hai người bọn họ trong sạch?”

“Đúng vậy.” Thấy anh vì lời nói của mình mà dần dần thả lỏng chân mày ra, Dịch Minh Lan biết lời nói của mình có tác dụng, lại vội vàng nói: “Em chỉ sắp xếp ra hiện trường giả mà thôi, chụp xong mấy bức ảnh liền đi.”

Chỉ như vậy?

Nhiếp Tử Phong nhìn chằm chằm vào Dịch Minh Lan bằng ánh mắt lạnh lùng một lúc lâu, lúc nhìn thấy đáy mắt của cô ta rất nghiêm túc không giống như đang giả vờ, thì lại nhíu mày lại.

Nếu quả thật đúng như lời nói của cô ta, bọn họ không làm bất cứ chuyện gì, vậy... Tại sao Vũ Vũ lại muốn nói là bọn họ đã làm... Hơn nữa, nếu đã không làm, vậy thì đứa nhỏ trong bụng của Vũ Vũ là sao?! Nhìn bộ dạng này của cô ta, hình như cô ta cũng không biết là Vũ Vũ thực sự mang thai! Nhiếp Tử Phong nghĩ tới nghĩ lui trăm mối ngờ cũng không giải ra được. 

Nhưng cho dù vì bất cứ nguyên nhân nào, anh cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho sự thật là cô ta đã thiết kế Vũ Vũ!

“Vũ Vũ có thâm thù đại hận gì với cô, tại sao cô lại đối xử với cô ấy như thế!” Nhiếp Tử Phong bất ngờ hét lên một câu như vậy với Dịch Minh Lan, gương mặt cũng trở nên cau có khó chịu.

Cũng vì vậy mà cả người Dịch Minh Lan run lên, một lần nữa dời tầm mắt về phía Nhiếp Tử Phong, cô ta nghiến răng, chân mày nhíu lại nói: “Tất cả là do ánh mắt của các người đều dừng lại trên người của cô ta!” Cô ta không cam lòng yếu thế cũng hét trả lại, khuôn mặt xinh xắn cũng vì vậy mà nhăn nhó lại. “Dịch Minh Hạo, Dịch Thiên Minh, và cả anh nữa, tất cả ánh mắt của các người đều tập trung trên người của cô ta, cho tới bây giờ cũng không hề liếc mắt nhìn tôi lấy một cái!”

Cô lớn như vậy rồi mà Dịch Thiên Minh chưa bao giờ lộ ra một nụ cười tươi đối với cô, Minh Hạo cũng chưa bao giờ quan tâm tới cô, cô chịu khổ sở để được tham dự buổi thiết kế mà bọn họ lại muốn loại cô ra, dựa vào cái gì! Cô không cam lòng!

Nghĩ tới đây, Dịch Minh Lan liếc mắt đánh giá nét mặt của Nhiếp Tử Phong, rồi cười lạnh nói: “Tôi làm như vậy chỉ là cho cô ta một chút trừng phạt nho nhỏ thôi, có gì to tát đâu? Cô ta cũng thích Minh Hạo mà không phải sao? Tôi đây chỉ thành toàn cho bọn họ mà thôi! Hơn nữa trước đó bọn họ thiếu chút nữa thì kết hôn rồi, tất cả những chuyện này đều do phúc của tôi!”

Điều duy nhất mà cô sai là không thực sự nhẫn tâm để bọn họ làm giả thành thật, hoặc là ngay từ đầu nên giải quyết cái con đàn bà Lạc Thuần chết tiệt kia! Dịch Minh Lan nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, sự ác độc hiện lên rất rõ ràng trong mắt của cô ta.

Nói chuyện tới đây, Nhiếp Tử Phong cảm thấy đã không có gì cần phải hỏi tiếp nữa! Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Ánh mắt lưu chuyển, cái vấn để phức tạp ở trong đầu anh vẫn chưa giải quyết được, anh không nghĩ ra bất cứ điều gì.

“Đi ra ngoài.” Ba từ lạnh lẽo tràn ra khỏi khóe môi của Nhiếp Tử Phong, trên gương mặt tuấn lãng không thể hiện bất cứ biểu tình gì, anh hơi nheo mắt lại chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.

Cả người của Dịch Minh Lan run lên, trợn to hai mắt lên không dám tin nhìn anh. Chỉ như vậy thôi? Chỉ như vậy mà đã giải quyết xong rồi? Vui mừng và cũng có chút lo lắng, bởi vì cô ta sẽ không ngu ngốc tới mức nghĩ rằng anh sẽ không trừng phạt mình chút nào.

Quả nhiên dự đoán của cô ta không hề sai, cô ta vừa mới đứng dậy, Nhiếp Tử Phong liền nhếch cánh môi mỏng lên lần thứ hai nói ra một câu.

“Trong ngày hôm nay hãy rời khỏi Đài Loan, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt của tôi!” Giọng điệu lạnh lẽo khiến cho người khác giận sôi nhưng mà lại không cho phép thương lượng một chút nào, là mệnh lệnh tuyệt đối.

Dịch Minh Lan trừng mắt lên nhìn anh, trầm mặc một chút, rồi dứt khoát xoay người rời đi.

....

Ngày hôm đó, Nhiếp Tử Phong ở trong thư phòng nghĩ cả một buổi sáng, mới hiểu ra rõ ràng tất cả vấn đề.

Nếu như từng câu từng chữ của Dịch Minh Lan đều là nói thật, vậy thì có nghĩa là Nhiếp Tử Vũ đã nói dối là mình có quan hệ với Minh Hạo. Nếu như cô thực sự không có bất kỳ mối quan hệ nào với Minh Hạo, vậy thì đứa nhỏ trong bụng của cô chỉ có một đáp án... Nhưng mà tại sao cô lại muốn gạt mình? Vấn đề này anh nghĩ mãi mà không ra!

Nhưng mà dù sao đi nữa, như vậy cũng đủ rồi! Anh vẫn có đủ thời gian để đi tìm hiểu đáp án của vấn đề này!

Nghĩ tới đây, cánh môi mỏng của anh tạo thành một nụ cười yếu ớt, ngay sau đó anh đứng lên mở cửa phòng rời đi.



Tại một bệnh viện khá lớn ở trấn trên ——

Ngồi ở chiếc ghế dài trong hành lang, một tay Nhiếp Tử Vũ đỡ thắt lưng, một tay ôm lấy cái bụng tròn vo của mình, trong ánh mắt của cô tràn đầy sự mất mát. Theo tầm mắt của cô nhìn lại, thì nhìn thấy trên dãy ghế dài ở hành lang có rất nhiều phụ nữ có thai đang ngồi, mà bên cạnh mỗi người đều có một người đàn ông làm bạn, ngoại trừ cô ra.

Cô cũng là người phụ nữ có thai tám tháng, nhưng mà cô vẫn không quen được, mỗi lúc như thế này, cô vẫn không khỏi nhớ tới người kia, nếu như anh có thể ở bên cạnh cô lúc này thì hay biết mấy... 

di.dan. le. quyd. Nghĩ như vậy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô khẽ hiện lên sự chua xót, cô hơi cúi mắt xuống nhìn về phía bụng của mình, đáy mắt tràn ngập sự buồn phiền. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.

Cục cưng, mẹ xin lỗi con. Những đứa nhỏ của nhà người ta có ba làm bạn ở bên cạnh, mà con lại chỉ có một mình mẹ, nhưng mà... Con có thể hiểu cho mẹ, có phải không?

Cô nghĩ thầm ở trong lòng, đứa nhỏ ở trong bụng hình như hiểu được, lại đá cô một cái, nhất thời khiến cho cô vui mừng lên không ít. Trong đôi mắt lóe lên ánh hào quang hạnh phúc của người mẹ, cô dịu dàng vuốt ve bụng của mình, dần dần nở một nụ cười hạnh phúc.

Cục cưng chỉ một tháng nữa là con sẽ được chào đời, đến lúc đó con sẽ giống ai? Giống mẹ, hay là giống ba con đây? Cho dù con giống ai đi chăng nữa, thì mẹ chỉ hy vọng con lớn lên khỏe mạnh, là một bảo bối vui vẻ là được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mẹ vẫn có chút lòng riêng! Mẹ hy vọng con có thể giống mẹ nhiều một chút, như vậy thì ba của con mới không phát hiện ra con là con trai của ba con. Nghĩ tới đây, bất tri bất giác, nụ cười của cô lại trở nên chua xót.

Vào đúng lúc này, có một tiếng gọi khẽ truyền tới hấp dẫn sự chú ý của cô, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện y tá đang đứng ở cửa chờ cô.

Cô khó khăn vịn tường đứng dậy, lúc đang muốn đi lại, thì đột nhiên có một bàn tay từ đằng sau giữ cô lại.