Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 178-1: Không cưới được cô, vậy thì tuyệt hậu (1)




Editor: Táo đỏ phố núi

Mấy ngày sau đó, Nhiếp Tử Phong cũng làm như vậy.

Sáng sớm đúng giờ xuất hiện ở nhà họ An, dặn dò Nhiếp Tử Vũ ăn cái gì, sau đó chờ cô ăn sáng xong lại rời đi, tới buổi chiều lại xuất hiện ở bãi đất trồng rau, giúp mọi người làm việc, sau đó bữa tối lại trở về, cũng bởi vậy, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ từ lạnh lùng giảm xuống thành hờ hững. T

Đêm nay ——

Trên bàn cơm nhà họ An, có thêm một người. Không cần nghĩ nhiều, người kia chính là Nhiếp Tử Phong, chỉ đơn giản là bữa ăn sáng, nhưng cũng khiến cho ba miệng ăn nhà họ An trở nên khách sáo, sợ mình làm cái gì không tốt, sẽ chọc ông chủ không vui.

Nhiếp Tử Phong gắp một miếng cá bỏ vào trong chén của mình, chuyên tâm từng chút từng chút bỏ hết xương cá, lúc này mới để vào trong chén của Nhiếp Tử Vũ.

Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, không hề nhúc nhích.

“Tốt thật.” An Hỉ không khỏi cảm thán từ đáy lòng, sự oán giận đối với Nhiếp Tử Phong cũng đã giảm đi rất nhiều. Theo như cô quan sát, thì những người để ý tới chi tiết nhỏ như vậy không nhiều lắm, cho nên cô thật lòng vui mừng thay cho Nhiếp Tử Vũ.

“Ăn đi, không phải em thích ăn cá nhất hay sao?” Thấy cô không hề đụng chút nào, Nhiếp Tử Phong dịu dàng nói: “Nếu như anh không ở đây em mới ăn được, thì em cứ coi anh như là người vô hình.”

Không ngờ đột nhiên Nhiếp Tử Vũ lại quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh rồi khẽ nói: “Quả thực là em coi anh như người vô hình.” Chẳng qua đó là cô nghĩ như vậy, nhưng không có cách nào để thực sự coi như không tồn tại được!

Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại nhìn miếng cá trong chén của mình rồi gắp vào trong chén của anh, sau đó gắp mấy miếng rau dưa cho vào miệng, nhai nhai.

“Em thích ăn rau sao? Được rồi, anh…” Nhiếp Tử Phong nở một nụ cười, đang muốn gắp cho cô một ít rau dưa, thì lại thấy Nhiếp Tử Vũ nuốt đồ ăn ở trong miệng xuống, sau đó đứng lên.

“Con ăn no rồi.”

Mọi người nhìn cái chén cơm vẫn còn nguyên xi của cô, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng.

“Thế nhưng em vẫn chưa ăn miếng nào mà, không ăn thì nửa đêm sẽ đói bụng.” An Hỉ định khuyên cô ăn thêm một chút, rồi nháy nháy mắt với Nhiếp Tử Phong ở đối diện: “Anh còn không mau đi? Anh không thấy vì anh mà Vũ Vũ không ăn được miếng nào sao?!” Cô nghiêm túc sẵng giọng nói, đổ tất cả mọi lỗi lầm lên đầu của anh.

“Tôi lập tức đi ngay.” Nhiếp Tử Phong buông đôi đũa trong tay xuống, muốn đứng dậy.

Mọi người chỉa mũi dùi về phía Nhiếp Tử Phong, điều này khiến cho cô cảm thấy có chút hơi quá.

“Em ăn không ngon miệng, em muốn về phòng nghỉ một chút.” Nhiếp Tử Vũ nói, xoay người đi về phòng mình.

Cánh cửa từ từ đóng lại ngăn trở tầm mắt của Nhiếp Tử Phong, vừa quay đầu lại, thì nghe thấy tiếng thở dài của ba An.

“Ăn không ngon miệng cũng đúng thôi.” Ba An khẽ nhìn lướt qua cái bàn đầy thức ăn, tất cả đều ngấy mùi dầu mỡ, ông quay đầu về phía mẹ An nói: “Sáng sớm mai em đừng đi ra bãi trồng rau nữa, em hãy đi lên trấn mua một ít dưa chuột muối, dưa cải, cũng đừng quên ghé vào Cửa hàng nhà họ Từ mua ít móng heo về, biết không?”

“Được.” Mẹ An gật gật đầu,

Những lời này cũng lọt vào tai của Nhiếp Tử Phong, ánh mắt của anh sáng lên nhìn vào chén cơm của ba An, hơi do dự một chút hỏi: “Có phải ăn những món đó sẽ ngon miệng không?” Nói xong, chân mày của anh hơi nhếch lên.

“Đúng vậy.” Người trả lời câu hỏi của anh là An Hỉ. “Trước đây mua những món này thì Vũ Vũ ăn rất nhiều, ôi, đều tại thời gian gần đây bận nhiều việc quá, không quan tâm tới cô ấy. Mẹ, ngày mai mẹ nhớ mua nhiều nhiều một chút.” An Hỉ cũng không nhịn được mà nhắc nhở tiếp.

Tiếng nói vừa dứt, chân mày của Nhiếp Tử Phong đang nhíu chặt thì có dấu hiệu buông lỏng, “Cửa hàng kia nằm ở đâu?” Anh không thể chờ đợi được nữa, mở miệng hỏi.

“Cái gì chứ?” An Hỉ nhìn vẻ mặt của anh mà không hiểu, đối diện với đôi mắt sắc bén của anh, đột nhiên cô sửng sốt: “Anh… Không phải bây giờ anh định đi mua luôn đấy chứ?”

Thật ra thì không cần thiết phải hỏi, đáp án đã rất rõ ràng rồi.

Nhìn ánh mắt của anh toát lên sự kiên định, mẹ An vội vàng nói: “Cửa hàng đó người ta chỉ bán từ chín giờ sáng cho tới hai giờ chiều thôi, cho dù bây giờ cháu có đi thì cũng vô dụng thôi, cậu Nhiếp à, thôi để ngày mai tôi đi mua cho.”

“Nói cho cháu biết đi.” Nhiếp Tử Phong cũng không vì như vậy mà bị dao động, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một độ cong, anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vũ Vũ là quan trọng nhất, cho dù có đóng cửa, cháu cũng muốn thử một lần!”

Mọi người nhìn vẻ mặt kiên trì của anh, thì chỉ có thể cảm thán một câu: Người đàn ông này quả thực là một người đàn ông tốt có một không hai!



Đêm khuya, khó đi vào giấc ngủ.

Nhiếp Tử Vũ nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, không thể nào ngủ được, cho dù mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, nhưng tiếng bụng sôi ùng ục lại kéo cô trở về với hiện thực.

Đói bụng, nhưng lại không ăn vô! Nhớ tới những món đầy dầu mỡ ngán ngấy kia, thì Nhiếp Tử Vũ lại có cảm giác muốn ói. Đừng nói là ăn, ngay cả liếc mắt nhìn thôi cũng không có dũng khí, “Cục cưng, con kén ăn như vậy thì sau này phải làm sao đây.” Mờ mịt nhìn trần nhà trắng tinh, Nhiếp Tử Vũ khẽ xoa bụng lẩm bẩm một câu.

Hình như cục cưng trong bụng hiểu được sụ bất đắc dĩ của cô, đá cô một cái, nhất thời khiến cho cái bụng trống rỗng của cô lại càng réo to hơn, giống như ruột gan đều xoắn lại một chỗ vậy.

Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ đang nhíu mày thầm nghĩ phải làm sao bây giờ, thì có tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc” vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

“Ai vậy?” Cô khẽ hỏi, khó khăn lắm mới đỡ được cơ thể nặng nề của mình đi xuống dưới giường. Ba An, mẹ An và An Hỉ ở trên lầu, chắc là đã sớm đi ngủ rồi, vậy thì còn ai được nhỉ? Đang suy nghĩ, trong nháy mắt mở cửa phòng ra, khi nhìn thấy bóng dáng đang đứng ngoài cửa kia, thì tất cả những nghi hoặc của cô đều được giải quyết.

Bên ngoài của hiện ra một khuôn mặt đẹp trai rất dịu dàng, tim của Nhiếp Tử Vũ đập loạn một nhịp, vô thức nhíu mày lại rồi muốn đóng cửa phòng lại. Nhưng mà hình như Nhiếp Tử Phong hiểu được ý định của cô, nên đã nhanh hơn cô một bước thò một chân vào trong phòng, ngăn cản lại hành động của cô.

Thấy không đóng cửa lại được, Nhiếp Tử Vũ nhíu mày lại muốn giải quyết cho nhanh.

“Có việc gì?” Cô không vui hỏi một câu, một chữ cũng không dư thừa.

Nhiếp Tử Phong cũng không trả lời lại, mà cười cười thần bí, sau đó giơ cao chiếc túi ni lông trong tay lên.

Nhiếp Tử Vũ không hiểu nhìn anh, bất ngờ, một mùi thơm quen thuộc bay vào mũi của cô, nhất thời ngạc nhiên. “Đây là…” Là mùi đồ ăn! Hơn nữa nếu như cô đoán không nhầm thì chính là món dưa chua mà cô thích nhất, còn có cả móng heo hầm nữa…

Nghĩ như vậy, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được mà hít vào một hơi, thỏa thích tận hưởng mùi thơm của món ăn mình thích, thế là bụng của cô lại càng sôi lên dữ dội hơn nữa.

Mà Nhiếp Tử Phong thì nhân lúc cô đang say mê với mùi thức ăn, thừa cơ đẩy cửa phòng ra, sải chân bước vào.

Đây là lần đầu tiên anh đi vào phòng của cô, căn phòng được trang trí rất đơn giản, thứ xa hoa duy nhất chính là chiếc giường cao cấp rất lớn mà mấy ngày trước anh mới sai người mua về! Nhiếp Tử Phong không thèm để ý tiếng la thất thanh của Nhiếp Tử Vũ, tiện tay cầm lấy mấy cuốn sách trên tủ đầu giường trải lên giường, sau đó cẩn thận từng chút một bày thức ăn ở trong bịch ni lông ra.

“Này…” Nhiếp Tử Vũ sững sờ nhìn những món đồ ăn bày ra ở trên giường tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, nuốt nước miếng một cái, một chút chống cự cũng không hề có.

“Còn thất thần cái gì nữa, mau lại đây ăn đi.” Thấy cô vẫn đứng sững sờ tại chỗ, Nhiếp Tử Phong cười tới đỡ cô đi lại ngồi xuống giường, thuận tay nhét đôi đũa vào trong tay của cô. “Mau ăn nhanh đi cho nóng, để nguội sẽ mất ngon.”

Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác nhìn anh năm giây, cuối cùng không chống lại được cảm giác thèm thuồng trong lòng, cầm lấy đôi đũa gắp miếng dưa chuột muối nhét vào trong miệng của mình, tinh tế thưởng thức. Dưa chuột chua chua giòn giòn, giống y hệt như món dưa chuột muối trước đây, cả một đĩa nhanh chóng bị cô tiêu diệt sạch, Nhiếp Tử Vũ lại gắp miếng bánh bao nóng hổi dính ít dưa chua muối nhét vào trong miệng, càng ăn càng ngon.

“Đúng là vị này rồi.” Nhiếp Tử Vũ buông đôi đũa trong tay xuống, trực tiếp dùng tay bốc ăn, đúng năm phút, ngoại trừ đồ ăn ra cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác. Trong tay đang cầm một cái móng heo, dùng sức gặm, bất ngờ Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong đang mang theo ý cười, lúc này cô mới ý thức được tướng ăn thô lỗ của mình thì vội vàng quýnh lên, tiếng ho khan tràn lên cổ họng.

“Khụ khụ...”

“Từ từ thôi, đừng có vội.” Nhiếp Tử Phong lo lắng vỗ vỗ lưng cho cô để giúp cô nhuận khí, sau đó lại lấy cái ly ở trong túi ra rót một ly nước chanh đưa lên miệng cô, sau khi cô uống vài ngụm, thì tiếng ho khan của cô mới ngừng lại, lúc này sự lo lăng trong lòng anh mới giảm đi.

“Cám ơn… Cám ơn nhiều.” Nhiếp Tử Vũ cảm kích nhìn anh, lúc này mới nhớ tới một vấn đề: “Nhưng mà những thứ này là ở đâu ra?” Đôi mắt của cô đảo đi đảo lại nhìn những món đồ ăn ở trước mặt, mới nhớ tới vấn đề này.

Nếu như cô nhớ không lầm thì mấy thứ này chỉ có ở trấn trên mới bán! Hơn nữa cô nghe mẹ An nói là chỗ này chín giờ sáng mới mở cửa! Mà từ đây đi lên trấn trên cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, cho nên mặc dù cô thích ăn, nhưng mà cũng không muốn làm phiền tới ba An và mẹ An.

Nhiếp Tử Vũ nghi hoặc, nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Tử Phong hiện lên sự ngượng ngừng, lập tức hiểu ra. Ánh mắt của cô liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào con số mười, vậy có nghĩa là lúc ăn tối xong anh đã chạy đi mua! Không, có lẽ ngay cả cơm tối chưa ăn xong anh đã chạy đi rồi!

Nghĩ tới đây, một cảm giác ấm áp chảy qua lòng của cô, có cảm giác cảm động và cũng có cảm giác không đành. Nhìn nhìn những món đồ ăn ở trong tay, nghĩ tới đây là món đồ ăn mà anh đã phải tìm kiếm hơn bốn tiếng đồng hồ, hơn nữa còn không biết đã dùng biện pháp nào để mua được, Nhiếp Tử Vũ liền ăn không vô nữa.

Thả đồ ăn ở trong tay xuống, một cảm giác dao động ở trong lòng của cô chuyển thành sự rung động, cô khó khăn nói: “Anh không cần phải đặc biệt mua những thứ này cho em, nếu em thật sự đói bụng, sẽ tùy tiện tìm cái gì đó để ăn, dù sao em cũng quen như vậy rồi.” Một câu cuối cùng là cô nói với chính mình.

Nghe thấy lời nói của cô tuy lạnh lùng những không còn xa lánh anh như trước nữa, trong lòng Nhiếp Tử Phong chợt đau xót, một cảm giác đau lòng và thương yêu chợt dâng lên trong lòng.

“Trước đây là anh không ở bên cạnh em, bây giờ chỉ cần em muốn ăn, thì tất cả anh sẽ mua cho em.” Bàn tay của anh đưa ra vén những sợi tóc xõa ở trước mặt cô ra sau tai, dùng vẻ mặt dịu dàng như nước nhìn cô, nói: “Bây giờ em đã là hai người, nên hãy chịu khó ăn nhiều thêm một chút nữa.” Nói xong, cầm lấy chiếc đũa gắp miếng rau dưa đưa lên miệng của cô.

Nhiếp Tử Vũ cũng không hề từ chối, cẩn thận nhai nuốt, nhìn bộ dạng hạnh phúc của anh, viền mắt của cô cũng đỏ lên.

Người đàn ông dịu dàng như thế, đáng tiếc cô không thể có được...

Nghĩ như vậy, hai hàng nước mắt của cô chợt tràn ra khóe mắt. Sợ bị anh phát hiện lại nghĩ lung tung, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lấy cớ muốn nước, thừa dịp anh xoay người đi lấy nước thì nhanh chóng lau nước mắt đi.