Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 17: Vũ Vũ là cô gái của tôi!




Trong phòng hiệu trưởng rộng lớn sang trọng thì bầu không khí lại lặng ngắt như tờ.

Niếp Tử Vũ trừng mắt nhìn Quan Lăng - người gây ra chuyện này, vẻ mặt không chút thay đổi. Quần áo của cô trong lúc đánh nhau đã bị xé rách, khắp người đều dính đầy bùn đất, tóc tai rối bời, có vẻ nhếch nhác khác thường.

Mà Quan Lăng cùng với 2 người bạn gái kia cũng không tốt hơn chút nào. Vốn cho là dạy dỗ cô một chút là đủ rồi nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim Triệu An Nhã. Vốn là Quan Lăng dư sức đối phó Niếp Tử Vũ, nhưng riêng Triệu An Nhã có học karate nên kết quả chính là “ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo”.

Triệu An Nhã luôn luôn là người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, hoàn toàn không giống những người khác, cô nhàn nhã dựa lưng vào vách tường ngủ gật. Thấy Quan Lăng hướng về phía Niếp Tử Vũ cắn răng nghiến lợi, dùng khẩu hình nói nói cái gì đó, cô sừng sộ xông về phía cô ta, giơ quả đấm lên, nhất thời dọa Quan Lăng sợ nhắm tít mắt lại.

"Ầm!" một tiếng, cửa phòng làm việc bị mở ra, tiếp theo một bóng người mảnh khảnh đi vào.

Cả người mặc âu phục, vẻ mặt hiệu trưởng nghiêm túc, hai tay chống nạnh, dùng giọng nói nặng nề:

- Tôi đã thông báo cho gia đình các em rồi, bọn họ sẽ lập tức tới đây ngay. Mặt khác thì học sinh Niếp Tử Vũ, tôi không liên lạc được với người giám hộ của em, em định như thế nào?

Niếp Tử Vũ bị kêu đến tên thì người hơi ngẩn ra, sau đó nhớ tới baba mama Niếp gia đã xuất ngoại du lịch, mà anh trai duy nhất bây giờ lại ... Không được, cô không thể để cho anh trai biết được, nếu không thì ấn tượng của cô với anh trai sẽ càng ngày càng kém ...

- Hiệu trưởng, có thể không mời phụ huynh có được không?

Niếp Tử Vũ dò hỏi, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ đợi.

Vẻ mặt hiệu trưởng trầm xuống, lạnh nhạt nói:

- Em là không muốn để cho baba mama em biết chuyện em đánh người hay sao? Không được! Hôm nay thế nào cũng phải mời phụ huynh.

- Em ... em thừa nhận là em đánh người, nhưng chuyện là do bạn ấy khơi mào lên! Hơn nữa, bị đánh là em, thầy mời phụ huynh cô ấy là được rồi, em có lỗi gì đâu.

Niếp Tử Vũ nghiêm trang bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình.

- Không sai không sai!

Hiếm thấy người bạn tốt của mình lanh lợi biết phản kháng, Triệu An Nhã hiển nhiên sẽ hết sức giúp đỡ.

Hai người kẻ xướng người họa, vẻ mặt hiệu trưởng tức giận lúc trắng lúc đỏ.

- Niếp Tử Vũ, em đây là đang làm hành động khiêu khích người làm hiệu trưởng quyền uy nhất đó sao? Xem ra nhất định phải dạy dỗ em một chút mới được.

Hiệu trưởng lấy điện thoại di động trong túi ra, đưa cho cô, nói:

- Trước khi tôi nổi giận thì em hãy điện thoại gọi người giám hộ đến đi, nói bọn họ nhất định phải tới đây.

Niếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng, kiên trì thản nhiên nói:

- Bọn họ không có ở nhà.

- Ngạch ...

Hiệu trưởng sửng sốt, đang muốn mở miệng nói gì đó thì một đột nhiên một giọng nói hài hước giễu cợt chen vào.

- Her! Có thật là không có ở nhà không? Hay là không chịu đến giải quyết hậu quả chuyện của cô chứ?

Người nói là Quan Lăng, chỉ thấy cô ấy đang ôm bụng cười cười nhìn Niếp Tử Vũ, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười cay nghiệt.

- Cô đây là có ý gì? Có phải lại ngứa da hay không?

Triệu An Nhã hung tợn trừng mắt nhìn cô ta.

Quan Lăng ngẩng ra, nhưng không có thỏa hiệp mà chỉ thu nụ cười lại, nghiêm túc nhìn vẻ mặt không hiểu của hiệu trưởng, nói:

- Hiệu trưởng, thầy không biết sao? Niếp Tử Vũ cô ấy chẳng qua chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ được Niếp gia nhận nuôi thôi, cho nên baba mama không đến cũng là bình thường.

Cô ta còn ung dung nói ra sự thật này nữa.

Nghe vậy, khuôn mặt Niếp Tử Vũ vốn cũng không dễ nhìn lắm giờ lại càng trở nên trắng bệch như tờ giấy, cô âm thầm rũ mắt xuống, không có giải thích gì.

Triệu An Nhã đứng bên cạnh thấy bộ dáng bất lực của cô, An Nhã liền xông lên trước đẩy Quan Lăng một cái, đang lúc muốn giơ tay lên đánh cô ta thì hiệu trưởng nhanh tay lẹ mắt liền ngăn cản nên An Nhã mới không đánh cô ta.

- Niếp Tử Vũ, học sinh Quan Lăng nói là sự thật sao?

Hiệu trưởng nhíu mày, giọng nói không vui.

- Em ...

Niếp Tử Vũ bị gọi đến tên nhưng cổ họng nghẹn lại, không biết phải nói gì.

Sự trầm mặc của cô đã không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là đồng ý, chỉ thấy hiệu trưởng lắc đầu, đang lúc hiệu trưởng bất đắc dĩ nhìn Niếp Tử Vũ muốn nói gì đó thì cánh cửa phòng hiệu trưởng đột nhiên bị đẩy ra.

Một giây kế tiếp, một giọng nói nhẹ nhàng xen vào:

- Vũ Vũ là cô gái của tôi!