Editor: Táo đỏ phố núi
Ánh mắt trời rực rỡ chiếu vào thân thể cao gầy của chàng trai, sáng chói như nam người mẫu toả sáng ở sân khấu chữ T, cậu ta rất đẹp trai là điều không thể nghi ngờ, cho dù đã gặp vô số nghệ sĩ rồi nhưng tim của Nhiếp Tử Vũ cũng không khỏi đập thình thịch vì ngoại hình quá xuất sắc của cậu ta, nhưng có điều khoé miệng càng lúc càng nhếch lên cao của cậu ta khiến cho cô không dám tâng bốc.
Chẳng biết từ lúc nào, trong không khí đã có một chút gió thổi lên.
Gió khẽ thổi tung bay mái móc xoăn xoăn của Nhiếp Tử Vũ, bay bay trong không trung nhìn rất đẹp mắt, mấy sợi tóc ngịch ngợm còn ngăn cản tầm mắt của cô, khiến cho cô nhìn có loại cảm giác quyến rũ mơ màng. Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt của chàng trai cũng thoáng dịu đi, khoé miệng cũng nở nụ cười như gió xuân ấm áp. Dđienn damn leie quyýdon.
“Rốt cục thì sao anh vào trong này được!” Nhiếp Tử Vũ trừng mắt lên nhìn cậu ta, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Chàng trai cười, nụ cười tươi rói và sáng chói còn hơn cả kim cương: “Đương nhiên là đi vào từ cổng chính.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ không khỏi trợn mắt một cái, hai tay chống nạnh hùng hổ nói: “Mặc kệ như thế nào, anh là người đã sai trước, anh nhất định phải đền điện thoại lại cho tôi!”
“Nhưng mà tôi không có tiền đâu.” Chàng trai than thở buông thong tay, làm ra vẻ rất buồn khổ. Đột nhiên, đáy mắt chợt loé lên tia giảo hoạt, cậu ta đi sát lại đưa mặt tới, dùng giọng nói khàn khàn nói: “Nếu không thì như vậy đi, tôi lấy thân để đền lại được không? Phải biết rằng có rất nhiều phụ nữ ở trên đời này muốn có được thân thể của tôi, nhưng mà chạm vào tôi cũng không hề cho chạm vào đâu.”
“Người điên!” Không đợi cậu ta nói hết một câu, Nhiếp Tử Vũ đẩy khuôn mặt mang theo ý trêu chọc của cậu ta ra. Ngón tay run run chỉ vào mặt của cậu ta, một lát sau mới nặn ra được một câu từ trong miệng: “Anh… anh không biết xấu hổ.” Không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta nữa, mắng xong, Nhiếp Tử Vũ xoay người một cái định rời khỏi.
Cô một lòng muốn né tránh, nên không hề để ý dưới chân còn có một chậu hoa, thế nên đã vấp phải. Cả người ngả nghiêng, cô trừng to mắt theo bản năng che thân thể mình lại, giữa lúc cô chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất, thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói lo lắng: “Cẩn thận!”, một giây sau liền ngã xuống.
Một tiếng rên từ dưới người mình truyền tới, lại không đau đớn giống như mình suy nghĩ, mềm mại như mặt cỏ, Nhiếp Tử Vũ chậm rãi mở mắt ra, cũng đồng thời vào lúc đó, một khuôn mặt điển trai đang nhăn nhó cũng phản chiếu ra từ đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô.
“Anh…” Cô nuốt nước miếng một cái thật mạnh, nhìn chàng trai đang ngã dưới thân mình đến xuất thần, quên cả phản ứng. Dđienn damn leie quyýdon.
“Không ngờ thoạt nhìn cô rất gầy, nhưng mà lại nặng như vậy! Ôi~ còn không mau đứng lên đi.” Chàng trai vừa kêu đau vừa không quên trêu chọc cô.
Nghe vậy, nhất thời vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ mặt đen hơn phân nửa, sự cảm kích đối với cậu ta trong tích tắc đã biến mất không còn sót lại chút gì.
“Miệng của anh có cần phải độc địa như vậy không.” Vừa oán trách, Nhiếp Tử Vũ vừa đứng dậy khỏi người của cậu ta. Ngồi xổm phủi phủi bùn đất dính vào váy của mình, lúc đang muốn đứng lên đột nhiên lại cảm thấy chỗ mắt cá chân nhói đau một cái, một giây sau lại té lăn quay xuống đất.
Thấy thế, chàng trai vốn đang đứng một bên cười cô bỗng khẩn trương tiến lên đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Hình như tôi bị trẹo chân rồi.” Nhiếp Tử Vũ ôm lấy mắt cá chân đang bị đau của mình, mỗi một cử động đều truyền tới cảm giác đau đớn khiến cô thiếu chút nữa rơi nước mắt. Rớt điện thoại di động, rồi lại bị trẹo chân, sao cô lại bi thảm như thế được chứ!
“Có thể đi được không?” Nhìn bộ dạng đau đớn tới sắp khóc của cô, không hiểu sao chàng trai lại cảm thấy đau lòng.
“Anh cảm thấy bộ dạng của tôi như vậy có thể đi được sao!” Nhiếp Tử Vũ trợn tròn mắt lên nhìn cậu ta, thật sự là một tai hoạ! Trong vòng một ngày cô đã bị thiệt hại nhiều như vậy! “Đều tại anh cả, tránh ra! Nếu không phải là anh, thì tôi cũng sẽ không thê thảm như vậy!” Nói xong, đẩy đẩy người của cậu ta ra.
Ngoài ý muốn, lần này chàng trai cũng không dùng vẻ mặt kiêu ngạo để nhìn cô nữa. Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ áy náy, cậu ta cúi đầu xuống trịnh trọng nói với cô: “Xin lỗi.”
Đột nhiên thái độ của cậu ta tỏ ra khác thường, nhìn rất nghiêm túc khiến cho Nhiếp Tử Vũ không được tự nhiên, bởi vì cô thật sự không ngờ cậu ta sẽ nói lời xin lỗi với mình. Trong khoảng thời gian ngắn lại sững sờ tại chỗ, không nói được câu nào. Dđienn damn leie quyýdon.
Một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời của Nhiếp Tử Vũ, chàng trai lo lắng nhìn cô, nói: “Rất đau à? Để tôi đưa cô trở về nhé.” Nói xong cũng không quan tâm tới chuyện Nhiếp Tử Vũ có đồng ý hay không, liền chặn ngang người cô rồi ôm ngang lên, bước nhanh về phía nhà chính đi tới.
Mà mãi cho tới khi đi tới trước nhà chính, lúc này trog đầu Nhiếp Tử Vũ mới hiện lên một vấn đề: rốt cuộc anh ta là ai vậy!
※
"Đến chỗ này là được rồi, anh mau thả tôi xuống đây đi.” Ở trong ngực của cậu ta, Nhiếp Tử Vũ lolắng giãy giụa muốn đứng xuống, nhưng mà chàng trai lại không có ý định muốn buông cô ra. “Tôi nói là anh hãy đặt tôi xuống, tự tôi có thể đi được!”
“Không nên! Chân của cô không phải đã bị trẹo rồi sao? Vẫn nên để tôi ôm cô đi vào thì hơn.”
“Tôi nói không cần anh có nghe…?”
Nhiếp Tử Vũ còn chưa nói hết lời, chàng trai đã ôm cô sải bước vào phòng khách. Nhiếp Tử Vũ còn chưa phản ứng kịp, khoé mắt của cô khẽ liếc nhìn thấy ba người ngồi trong phòng khách, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Ba người vốn đang ngồi trên sô pha nói chuyện cũng vậy, khi nhìn thấy sự xuất hiện ngoài ý muốn của hai người, cũng lập tức ngừng cuộc nói chuyện lại.
“Các người đây là…” Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên mà Nhiếp Tử Vũ chưa bao giờ nhìn thấy. Ông mặc một bộ quần áo vest tối màu, dáng vẻ rất khí phách, ngồi bên cạnh mẹ Nhiếp, tầm mắt của ông khi nhìn chàng trai đang ôm Nhiếp Tử Vũ ở trong lòng, nhất thời sửng sốt: “Hạo Nhi, người con ôm là ai vậy!?” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
“Ba, cô ấy là…” Minh Hạo nhíu mày muốn giải thích với ông, nhưng mà lời nói chưa ra khỏi miệng liền dừng lại, bởi vì cậu ta cũng không biết cô gái ở trong lòng mình là ai!
Đúng vào lúc này, chỉ thấy một bóng dáng thon dài đột nhiên đứng dậy đi lại trước mặt của cậu ta, còn chưa phản ứng kịp thì người ở trong tay đã không còn, một giây sau định thần lại nhìn, thì cô gái lúc này mà mình ôm trong ngực đã bị một người đàn ông cao lớn đẹp trai ôm vào trong lòng.
"Vũ Vũ, em không sao chứ?" Người nói chuyện đương nhiên là Nhiếp Tử Phong. Mái tóc đen rũ xuống, lộ ra khuôn mặt nam tính cương nghị, vẻ mặt có chút cứng ngắc. Anh dùng ánh mắt khó lường để nhìn chàng trai đang sững sờ tại chỗ, rồi lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn Nhiếp Tử Vũ, lạnh lùng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
“Em không cẩn thận bị trật chân.” Nhiếp Tử Vũ nuốt nước miệng một cái, bởi vì toàn thân anh đều phát ra hơi thở rất lạnh lùng. Cô cẩn thận tùng li từng tí quay đầu lại Minh Hạo, giải thích: “Là anh ấy đã có lòng tốt ôm em trở về.” Mặc dù tất cả đều do anh ta mà ra.
Bên cạnh đó, mẹ Nhiếp ngồi ở sô pha nhìn hai người bọn họ, rõ ràng cảm nhận được sự thân mật của hai người bọn họ, nhất thời dưới đáy mắt lại hiện lên sự lo lắng, vẻ mặt trở nên hết sức khó coi. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
"Quản gia." Bà mở miệng gọi, chỉ một lát sau quản gia đã chạy tới.
“Bà chủ có điều gì dặn dò ạ?”
Mẹ Nhiếp nhíu mày lại, vẻ mặt thâm trầm liếc nhìn Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong đang ôm chặt lấy cô không chịu buông, lạnh lùng nói: “Vũ Vũ bị trật chân, ông đõ cô ấy đi lên nghỉ ngơi đi.”
“Chuyện này…” Quản gia khó xử liếc mắt nhìn bà, rồi lại nhìn Nhiếp Tử Phong một chút.
Nói xong, thì thấy sắc mặt của Nhiếp Tử Phong hơi đổi, lạnh nhạt nói: “Không cần, để tự con đưa Vũ Vũ lên là được rồi.” Nói xong, anh bước chân đi lên lầu.