“Từ Trạch Á, Từ Trạch Á, có tin tốt muốn nói cho cậu” Vừa thấy Từ Trạch Á đến Nam Ninh liền từ phía sau rất nhanh đuổi theo, vẻ mặt cao hứng.
“Tin tốt? Cái gì tin tốt?” Dù sao gần đây chuyện tốt đặc biệt nhiều, cho nên Từ Trạch Á cũng sẽ không kỳ quái lại có chuyện gì tốt.
“Tôi cuối cùng cũng đem chú Lạc kia của cậu biến thành người của tôi rồi” Nam Ninh hưng phấn nói còn vẻ mặt biểu lộ dư vị.
“Biến thành người của cậu? Ý tứ của cậu nói —- cậu cùng chú Lạc các người đã ——-” Này thật đúng là tin tốt, bất quá có phải đã quá nhanh rồi hay không, Nam Ninh cùng chú Lạc gặp mặt đến bây giờ mới được hai tuần, chuyện này ——-
“Như thế nào? Cậu không tin?”
“Không phải, chính là cậu —– cậu như thế nào không có giống Tần Tình học trưởng như vậy —— như vậy ——-?
“Cậu là muốn hỏi tôi vì cái gì không giống Tần Tình học trưởng khom lưng cong người bước đi tập tễnh như vậy đi?”
“Đúng vậy —–” Từ Trạch Á gật gật đầu, đây đúng là điều cậu muốn hỏi.
“Này cậu cũng không hiểu đi? Tần Tình học trưởng là thụ, phải biết rằng tôi chính là công, công đó cậu hiểu không?”
“Cái gì là công cái gì là thụ a?” Từ Trạch Á thật đúng là không rõ.
“Công chính là như tôi vậy, thụ chính là như Tần Tình học trưởng vậy đó, bất quá nhìn bộ dạng này của cậu đại khái cũng là thụ” Nam Ninh đánh giá Từ Trạch Á, khuôn mặt thanh tú, thân hình nhỏ nhắn, vừa nhìn chính là một tiểu thụ khả ái.
“———–” Từ Trạch Á vẫn không rõ lắc lắc đầu.
“Ai nha, cậu như thế nào vẫn không hiểu, công chính là tiến công vào địa phương kia, thụ chính là bị tiến công vào địa phương kia” Nam Ninh tiếp tục giải thích
“Nga —–” Từ Trạch Á tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu nhưng kỳ thật vẫn không quá rõ ràng. “Kia chú Lạc chú ấy không có việc gì đi?” Từ Trạch Á lo lắng hỏi
“Hẳn là không có việc gì, bất quá tôi cũng sẽ không để chú ấy quá cực khổ, cho nên chỉ tới một hiệp, cậu cứ yên tâm đi”
“Một hiệp?” Trời ạ, Từ Trạch Á cảm thấy cái đầu này thật đúng là theo không kịp tiết tấu của Nam Ninh.
“Được rồi, tôi không nói với cậu nữa, tôi quay về về lớp đây, cậu cũng phải nhanh nắm bắt nha, hiện tại chỉ còn lại cậu” Nam Ninh ý vị thâm thường nhìn Từ Trạch Á nói rồi sau đó liền hướng lớp học chính mình đi đến.
Nắm bắt? Cậu phải nắm bắt như thế nào a, cậu cũng muốn, mặc dù nghe nói rất đau, nhưng cũng muốn nhanh trở thành người của baba, chính là baba lại ——–
Tôi mặc kệ cậu là ai, tóm lại cậu hiện tại lập tức, lập tức trở về cho tôi”
“Tôi sẽ không trở về, tôi là tới gặp em Tiểu Á của tôi, không gặp em ấy trước tôi sẽ không trở về”
“Em của cậu rất tốt, cậu bây giờ đã biết có thể trở về rồi chứ?”
“Chú nói không tính, tôi muốn thấy tận mắt mới tin, huống hồ lần này tôi đến vốn là tới gặp Tiểu Á”
“Thằng bé hôm nay tới nhà bạn học sẽ không trở về, cậu cho dù ở lại cũng sẽ không gặp được”
“Tôi sẽ ở đây chờ em ấy về”
“Đây là nhà của tôi cậu dựa vào cái gì lại không đi”
“Đây cũng là nhà của em trai tôi, tôi có quyền ở chỗ này chờ em ấy”
“Cậu ——- tôi đã nói thằng bé hôm nay sẽ không trở về, cậu thích chờ ở đâu thì ra đó mà chờ”
“Dù sao cũng là dì Mĩ Vân bảo tôi tới gặp em trai, chú không có quyền ngăn cản tôi gặp em ấy”
“Được được được, cho cậu gặp cũng có thể, gặp xong liền cút nhanh cho tôi”
“Cút hay không cút không đến lượt chú nói”
“Tôi là baba thằng bé, mà cậu chẳng qua chỉ là anh sau khi mẹ thằng bé tái hôn, tôi là người giám hộ của Tiểu Á”
“Chú là baba em ấy thì thế nào, chú là người giám hộ của em ấy thì thế nào? Chú còn không phải giống tôi cũng không có quan hệ huyết thống với em ấy, bất quá tôi có thể nói là tốt hơn chú, ít nhất mẹ em ấy còn ở nhà của chúng tôi, mà chú ———-
“Cậu ——–”
“Baba, con đã về” Còn chưa đi tới phònh khách mà Từ Trạch Á đã nghe thấy tiếng ồn ào rồi, đi vào vừa thấy ngoại trừ baba Mộ Dung Lăng Phong ra còn có một người cậu không biết, nhìn qua rất trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh giống con lai.
“Tiểu Á —–”
Mộ Dung Lăng Phong đang muốn đi qua kéo Từ Trạch Á lại bị người tóc vàng mắt xanh nhanh hơn một bước kéo Từ Trạch Á trước “Em chính là Tiểu Á đi?”
“Anh — anh là?” Kỳ quái, người này sao lại biết cậu? Chẳng lẽ là bằng hữu của baba.
“Xin chào, anh là Jack, là con chồng tái hôn của dì Mĩ Vân” Jack giới thiệu
“Con chồng tái hôn của mẹ?” Mặc dù cậu cũng nghe nói mẹ lại tái hôn, nhưng tẫn nhiên còn có người con lớn như vậy, đó không phải là anh của cậu sao?
“Cái kia, anh ——” Tuy rằng trên danh nghĩ là anh, nhưng Từ Trạch Á vẫn không biết nên chào hỏi như thế nào.
“Anh đã sớm nghe dì Mĩ Vân nói anh có một em trai đáng yêu, không thể tưởng tượng được người thật còn khả ái đáng yêu hơn, anh thích em” Nói xong Jack liền cho Từ Trạch Á một cái ôm nhiệt tình.
“Tôi nói cậu nơi này cũng không phải là Mỹ không thịnh hành ôm đâu” Mộ Dung Lăng Phong địch ý từ trong ***g ngực Jack kéo Từ Trạch Á qua, anh chỉ biết không nên để Tiểu Á của anh gặp người anh này.
“Tôi ôm em trai của tôi quản chú chuyện gì?” Jack lại kéo Từ Trạch Á ôm vào trong ***g ngực.
“Tôi sẽ không cho ——”
“Tôi muốn ôm ——”
“Tôi không cho phép —–”
“Tôi ôm em trai tôi liên quan gì đến chú —–
Từ Trạch Á kẹp ở giữa hai người bị kéo qua kéo lại không biết nên làm thế nào cho phải.
“Lão gia, Jack thiếu gia sẽ ở lại sao?” Quản gia đi đến dò hỏi nếu ở lại ông trước tiên phải chuẩn bị phòng thật tốt.
“Không ở, cậu ta lập tức sẽ đi” Mộ Dung Lăng Phong không hề nghĩ ngợi trả lời
“Đương nhiên phải ở lại một thời gian” Jack nhìn quản gia nói thật vất vả mới gặp em trai, hơn nữa em trai còn khả ái như vậy cậu ta mới không nghĩ liền đi nhanh như vậy, ít nhất cũng phải ——-
“Cậu ta muốn ở lại cũng không cần chuẩn bị phòng cho cậu ta”
“Cũng được, không cần chuẩn bị phòng, tôi cùng Tiểu Á ở chung một phòng là được rồi”
“Lão Vương, chuẩn bị một phòng cho cậu ta” Mộ Dung Lăng Phong tức giận nói thật vất vả anh mới cùng Tiểu Á hai người trải qua cuộc sống hạnh phúc, bây giờ thêm một cái bóng đèn lại muốn ở lại một thời gian, quan trọng chính là cái bóng đèn này ngàn vạn lần không được thích Tiểu Á của anh mới tốt, bằng không bóng đèn này sẽ biến thành tình địch.
“Tiểu Á, dì Mĩ Vân bảo anh tới gặp em, nói nếu em muốn đi Mĩ thì anh đưa em cùng qua” Jack thân thiết kéo Từ Trạch Á ngồi xuống sô pha.
“Tôi nói cậu —- Tiểu Á sẽ không đi, cậu về một mình đi” Mộ Dung Lăng Phong trừng Jack nói anh chỉ biết Jack này lai giả bất thiện, bây giờ tẫn nhiên còn muốn bắt cóc Tiểu Á của anh, anh nhất định không đồng ý.
“Mẹ ở bên kia vẫn tốt chứ?” Từ Trạch Á hỏi quả nhiên người ngoại quốc này nhiệt tình còn khiến cậu thấy không quen, giống như Nam Ninh vậy làm cậu theo không kịp tiết tấu.
“Dì Mĩ Vân tốt lắm, dì ấy nói rất nhiều về em với anh, nếu em qua chúng tôi sẽ rất hoan nghênh em”
Chỉ cần mẹ hạnh phúc là tốt rồi, mà hiện tại cậu cũng rất hạnh phúc, không muốn lại đi quấy rầy hạnh phúc của mẹ, “Cảm ơn, tôi thích ở nơi này, nơi này cũng là nhà của tôi”.
“Nếu em không muốn anh cũng không miễn cưỡng, nhưng mà anh sẽ ở lại cùng em, như vậy chúng ta có thể bồi dưỡng tình cảm anh em nhiều hơn”
Tiểu Á nói không đi Mộ Dung Lăng Phong cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà cái bóng đèn này tẫn nhiên nói muốn ở lại cùng Tiểu Á bồi dưỡng tình cảm anh em, trời ạ, không được, tuyệt đối không được, Tiểu Á chính là của anh, mới không cần cùng người khác bồi dưỡng tình cảm.
“Cái kia Tiểu Á, anh con đường xa mới đến nhất định mệt chết đi để cậu ta nghỉ ngơi trước một chút đi” Mộ Dung Lăng Phong đi tới kéo Từ Trạch Á lên ôm vào ***g ngực chính mình.
“Dạ, cái kia anh nghỉ ngơi một chút đi, cơm chuẩn bị xong tôi sẽ đi gọi anh” Người anh này Từ Trạch Á thật đúng là kêu không ra khỏi miệng.
“Anh không mệt, Tiểu Á cùng anh đi đi” Jack lại quen thuộc kéo Từ Trạch Á qua đi theo quản gia đi lên lầu.
“Cậu —–” Vừa mới đến tẫn nhiên đã muốn cướp Tiểu Á của anh, Mộ Dung Lăng Phong không thể nhịn được nữa muốn bạo phát, nhưng nghĩ đến Tiểu Á cảm thấy trước vẫn nên nhịn một chút, dù sao bóng đèn này cũng coi như là anh của Tiểu Á.
“Baba, con lên trước” Từ Trạch Á quay đầu nói với Mộ Dung Lăng Phong.
“Ừ, đi đi, anh con vừa tới còn chưa quen con liền đi theo giới thiệu một chút” Đối mặt với Từ Trạch Á Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu cười nói
“Tiểu Á, đây là phòng của em sao?” Đi lên lầu, Jack không cần quản gia chuẩn bị phòng mà đi tới phòng của Từ Trạch Á.
“Ừm, đúng vậy, trước tôi đưa anh tới phòng của anh nha?”
“Anh muốn ngủ cùng Tiểu Á” Jack lập tức bổ nhào lên giường Từ Trạch Á nằm xuống.
Ngủ cùng cậu? Trời ạ, mặc dù hai người con trai cùng nhau ngủ cũng không có gì, nhưng mà —— quan trọng là cậu —– cậu —— ” Cái kia —– ngủ cùng nhau chỉ sợ chỉ sợ không được tốt lắm, tôi ngáy ngủ lại không thành thật tôi sợ ———-
“Không có quan hệ, Tiểu Á, anh muốn ngủ cùng Tiểu Á” Jack không có ý tứ muốn đứng lên.
“Không được, đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi, cậu đến phòng mình mà ngủ” Mộ Dung Lăng Phong đẩy cửa đi vào, nghe quản gia nói cái bóng đèn này chạy đến phòng Tiểu Á đến phòng của cậu ta đã đủ phiền, bây giờ còn muốn ngủ cùng Tiểu Á anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.
“Được, được, tôi đi cũng được” Jack ngồi dậy, dù sao cậu ta lần này đến chính là muốn đưa Tiểu Á cùng trở về, cậu ta cũng không nhất thời nóng vội, dù sao về sau ngày còn dài.
“Baba, con qua bồi anh ta” Từ Trạch Á dẫn Jack đi lên lầu ba.
“Baba cũng cùng hai người lên” Mộ Dung Lăng Phong vẫn là lo lắng đi theo hai người cùng đi lên lầu, anh hiện tại cần phải theo sát, cũng không thể để cho Tiểu Á của anh bị cái bóng đèn này cướp đi, huống hồ cái bóng đèn này là người ngoại quốc chẳng những cởi mở hơn nữa còn nhiệt tình, thường thường còn ôm Tiểu Á của anh, chuyện này anh có thể nhịn được, nhưng anh không thể lại để cho cái bóng đèn này tiến thêm một bước nữa, mặc dù anh tin tưởng Tiểu Á của anh, chính là dù sao Tiểu Á của anh rất đơn thuần rất hiền lành không phải là đối thủ của cái bóng đèn này, cho nên anh nhất định phải ——-
======================
Mấy cậu biết vụ biển Đông rồi chứ (ಥ﹏ಥ)
Dạo này tôi thật sự rất chán, thôi tặng nốt mọi người hai chương, tôi sẽ tạm ngưng edit và sẽ quay trở lại khi tâm trạng tôi tốt hơn (╯︵╰,)
Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non – 94
Author: Họa Thi Ngữ
Editor: Hanbie Đăng bởi: admin