Mấy ngày nay Từ Trạch Á đều ở bệnh viện mặc kệ là ban ngày hay là ban đêm cũng đều cẩn thận chiếu cố Mộ Dung Lăng Phong, hai người giống như là trở về thời gian hạnh phúc yêu nhau lưỡng tình tương duyệt trước kia.
”Chú” Ngồi ở bên giường bệnh, Từ Trạch Á cầm một quả táo đưa cho Mộ Dung Lăng Phong.
“Cảm ơn Tiểu Á” Nhận lấy quả táo Mộ Dung Lăng Phong ăn từng ngụm từng ngụm, mặc dù quả táo rất ngọt nhưng cũng không ngọt bằng tư vị hạnh phúc kia trong lòng của anh.
Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong biểu tình vui vẻ trong lòng Từ Trạch Á cũng hạnh phúc không thể hình dung, mấy ngày liền tới làm bạn làm cho trong lòng cậu rõ ràng cậu đối với người nam nhân trước mặt này có tình cảm không thể nói được, tuy rằng trước kia cậu không nhớ rõ, nhưng mà hiện tại trong lòng cậu có loại rung động gì cậu rất rõ ràng, đó là yêu —- không phải loại yêu đối với trưởng bối không phải loại yêu của tình thân mà là —– mà là ——-
“Tiểu Á, cảm ơn con đều bồi chú, chú rất vui vẻ” Kéo tay Từ Trạch Á qua cầm ở lòng bàn tay Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu mà động tình nói
Từ Trạch Á dùng tay kia ngượng ngùng gãi gãi đầu cũng có chút thẹn thùng nói: “Có thể bồi ở bên người chú chiếu cố chú Tiểu Á cũng rất vui vẻ”
“Kia Tiểu Á nguyện ý cả đời đều bồi ở bên người chú sao?”
Cả đời? Cậu thật sự có thể bồi ở bên người này cả đời sao? Cậu muốn, cậu ước ao, cậu —— “Chú, con ————-
“Lăng Phong, Lăng Phong, anh làm sao vậy?” Một nữ tử vội vàng tiêu sái vào phòng bệnh cũng cắt ngang lời Từ Trạch Á còn chưa nói ra khỏi miệng.
“Tố Tố? Tố Tố, sao em lại tới đây?” Mộ Dung Lăng Phong có chút kinh ngạc nhìn Bạch Tố Tố, đối với Bạch Tố Tố đến đây quả thật cũng ngoài ý muốn.
“Nghe nói anh sinh bệnh nằm viện, ba mẹ bảo em tới đây chiếu cố anh” Bạch Tố Tố lo lắng nói
“Vậy Tiểu Dật đâu?”
“Anh yên tâm đi, Tiểu Dật có ba mẹ chiếu cố rồi”
“———-”
“———–”
“——–”
Nghe hai người nói lời thân mật quan tâm, Từ Trạch Á bỗng nhiên cảm giác chính mình tựa hồ trở thành dư thừa, mà quan trọng hơn là nguyên lai chú đã —— đã ——–
“Cái kia chú, con —– con đi ra ngoài trước mua chút đồ” Từ Trạch Á không được tự nhiên nói tổng cảm thấy ở lại nơi này quá khó khăn trong lòng còn ẩn ẩn đau.
“Lăng Phong, đứa nhỏ này chẳng lẽ chính là ——” Bạch Tố Tố nhìn Từ Trạch Á hỏi
“Tố Tố đây là Tiểu Á, chính là người anh đã nhắc qua với em —–” Mộ Dung Lăng Phong hướng Bạch Tố Tố giới thiệu rồi sau đó lại đối Từ Trạch Á giới thiệu “Tiểu Á, con kêu dì Bạch đi”
“Dì Bạch, xin chào con là Tiểu Á, con đi ra ngoài trước, chú liền phiền toái dì” Từ Trạch Á nhịn xuống rung động trong lòng chào hỏi xong liền bước ra ngoài.
Đi ở giữa hành lang, Từ Trạch Á cảm giác trong lòng thực trống rỗng, cái cảnh tượng kia cậu tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi, lại nghĩ mãi không ra.
“Ai nha —- đầu đau quá” Từ Trạch Á ôm đầu ở trong thang máy ngồi xổm xuống, hô hấp cũng trở nên dồn dập, sao lại thế này —– sao lại thế này —– đầu giống như là muốn nứt ra, cậu đây là làm sao vậy? Làm sao vậy ———-
“Tố Tố anh không sao em trở về chiếu cố Tiểu Dật đi?” Trong phòng bệnh, Bạch Tố Tố ôn nhu cẩn thận sắp xếp thu dọn phòng bệnh cho Mộ Dung Lăng Phong.
“Anh cũng đã ở bệnh viện vài ngày như thế nào lại không sao, Lăng Phong, anh nói thật cho em biết bệnh của anh có phải rất nghiêm trọng?” Bạch Tố Tố ngừng tay biểu tình ngưng trọng tiêu sái đi đến bên giường nhìn Mộ Dung Lăng Phong hỏi
Chuyện này —- chuyện này, chuyện này —– bảo anh phải nói như thế nào? “Chuyện này Tố Tố anh thật sự không có việc gì, quá vài ngày là có thể xuất viện rồi”
“Vậy chờ anh xuất viện em sẽ trở về” Bạch Tố Tố cũng cố chấp nói
“Tố Tố, anh thật sự không có việc gì, em xem anh rất tốt không phải sao? Hơn nữa Tiểu Dật còn nhỏ như thế nào có thể xa mẹ được?”
“Tiểu Dật tuy rằng rất quan trọng, nhưng mà anh cũng ——–” Bạch Tố Tô đỏ mặt cúi đầu ấp a ấp úng nói
Mộ Dung Lăng Phong thầm nghĩ làm thế nào có thể khuyên Bạch Tố Tố trở về cũng không có chú ý tới biểu tình trên mặt Bạch Tố Tố, “Anh cũng là người lớn sẽ chiếu cố chính mình, hơn nữa còn có Tiểu Á chiếu cố anh” Vừa nói đến Từ Trạch Á biểu tình Mộ Dung Lăng Phong liền trở nên đặc biệt ôn nhu.
“Tiểu Á vẫn là trẻ con, anh để em ở lại chiếu cố anh đi?”
Mộ Dung Lăng Phong không lay chuyển được Bạch Tố Tố kiên trì đành phải đáp ứng để Bạch Tố Tố ở lại.
Từ bệnh viện đi ra Từ Trạch Á liền trở về Mộ Dung gia, bởi vì bệnh viện còn có dì Bạch kia chiếu cố, cậu tin tưởng cho dù là cậu đi cũng là dư thừa đơn giản liền bỏ chạy trở về.
“Trạch Á thiếu gia ——” Vừa thấy Từ Trạch Á Vương Trung cảm thấy có chút ngoài ý muốn, từ lúc Trạch Á thiếu gia mất trí nhớ tới nay đây vẫn là lần đầu một mình trở về.
“Vương thúc, ba —– chú ở đó có dì Bạch chiếu cố rồi cho nên con trở về”
“Vậy Trạch Á thiếu gia trong khoảng thời gian này chiếu cố lão gia cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi một chút đi” Vương Trung tổng cảm giác biểu tình Từ Trạch Á là lạ, liền ngay cả lời nói cũng ——–
“Dạ, Vương thúc, con về phòng trước” Nói xong Từ Trạch Á liền đi lên lầu.
“Trạch Á thiếu gia vừa rồi giống như gọi lão gia ——–” Nhìn theo bóng lưng Từ Trạch Á quản gia lẩm bẩm nói
“Vương thúc —- Vương thúc ——–”
“Bạch tiểu thư ——” Vương Trung quay đầu liền nhìn thấy Bạch Tố Tố đứng ở phía sau ông.
“Tiểu Á đã trở về rồi sao?” Bạch Tố Tố hỏi
“Trạch Á thiếu gia mới trở về phòng”
“Vậy sao, tôi đã biết, tôi đây đi lên tìm thằng bé” Nói xong, Bạch Tố Tố cũng đi lên lầu.
Bạch tiểu thư tìm Trạch Á thiếu gia làm gì chứ? Vương Trung trong lòng nghi vấn, nhưng lại không thể hỏi nhiều.
“Tiểu Á, có thể mở cửa được không? Dì muốn nói chuyện với con?” Bạch Tố Tố vừa gõ cửa phòng Từ Trạch Á vừa nói
“Dì Bạch —–” Từ Trạch Á có chút không được tự nhiên mở cửa phòng ra.
“Tiểu Á, có thể cùng dì nói chuyện được không?” Bạch Tố Tố biểu tình nghiêm túc nói
“Dạ ——” Từ Trạch Á gật gật đầu liền cùng Bạch Tố Tố đi tới thư phòng, tuy rằng cậu không biết Bạch Tố Tố tìm cậu nói chuyện gì, nhưng cậu có loại dự cảm không tốt.
“Cái kia, Tiểu Á, dì biết con là con trai vợ trước của Lăng Phong, cũng chẳng có quan hệ gì với Lăng Phong, mặc dù Lăng Phong đối với con rất tốt, nhưng dù sao ———
“Cái kia, con không rõ ý tứ của dì?” Đối với ấn tượng đầu tiên của Bạch Tố Tố, Từ Trạch Á vẫn cảm thấy rất tốt, khuôn mặt thanh tú vừa thấy chính là một nữ nhân rất ôn nhu, nhưng lời vừa rồi của Bạch Tố Tố lại phủ định suy nghĩ của chính mình.
“Kỳ thật lần này dì đến đây chủ yếu chính là tới chiếu cố Lăng Phong, còn có chính là —— dì nghĩ con hẳn là còn chưa biết quan hệ của dì với Lăng Phong đi?” Bạch Tố Tố bỗng nhiên chuyển đề tài đến cô ta cùng Mộ Dung Lăng Phong.
Quan hệ? Cậu như thế nào lại không biết được? “Biết, các người là vợ chồng còn có một đứa con”
“Chờ Lăng Phong xuất viện dì sẽ đem đứa nhỏ qua đây sống cùng Lăng Phong, đương nhiên, nếu con nguyện ý thì cũng có thể sống cùng chúng tôi”
Sống cùng chúng tôi? Kia ý tứ lời nói không phải rõ ràng là đuổi cậu đi sao? Cậu lại càng không phải thằng ngốc, sao lại không rõ nữ nhân này không phải là đang ám chỉ cậu ở đây chính là dư thừa, hy vọng cậu sớm rời đi một chút, như vậy bọn họ có thể một nhà ba người sống hạnh phúc cùng nhau không phải sao?
“Cảm ơn ý tốt của dì, vốn con là muốn cùng mẹ đi Mĩ sống cùng mẹ, bởi vì chú sinh bệnh cho nên liền —– nếu dì đã tới, như vậy còn cũng có thể yên tâm đi Mĩ, vé máy con đã đặt trước rồi” Tuy rằng mới đầu cậu cũng không có ý định nhanh đi Mĩ như vậy, nhưng vừa nghe Bạch Tố Tố nói như vậy, đại khái cũng biết có lẽ đây là ý tứ của Mộ Dung Lăng Phong đi, như vậy cậu còn cần thiết ở lại đây làm gì.
“Tiểu Á, dì có thể hiểu được, con khẳng định là muốn cùng cha mẹ sống chung một chỗ, con đã quyết định như vậy, thì cũng hoan nghênh con bất cứ lúc trở về đây”
“Cảm ơn” Trở về? Cậu trở về còn cần thiết sao?
Trở lại phòng Từ Trạch Á đem mình ngã lên giường, từng màn lại quanh quẩn trong đầu, từ gặp nhau đến yêu nhau, bọn họ trong lúc đó cũng đã trải qua không ít, không thể tưởng tượng được cuối cùng vẫn là ———-
“Mẹ ——–” Di động vang lên, Từ Trạch Á vừa thấy là số của mẹ Lưu Mĩ Vân liền nhanh nghe máy.
“Tiểu Á, vẫn tốt chứ?” Vừa nghe thanh âm giọng mũi rất nặng của con trai Lưu Mĩ Vân lo lắng hỏi
“Con không sao, con ngày mai sẽ qua bên kia với mẹ”
“Ngày mai?”
“Dạ”
“Anh ấy hết bệnh rồi sao?”
“Không phải, có người chiếu cố chú ấy rồi cho nên con ở lại đây cũng không cần thiết”
“Ừ, ngày mai mấy giờ bay, mẹ đi đón con”
“Ngày mai con lại gọi điện cho mẹ”
“Được rồi”
Cúp máy, Từ Trạch Á trong lòng lạnh lẽo, lại một lần nữa cậu phải rời khỏi nơi này, lần này cậu thật sự phải rời khỏi nơi này, nơi này hết thảy cũng chỉ có thể trở thành kí ức vĩnh viễn trong lòng cậu.
“Uy —–” Vừa thấy là số của Jack, Từ Trạch Á cũng liền nghe máy.
“Tiểu Á, anh nghe nói ngày mai em qua đây là thật sao?” Bên kia truyền đến thanh âm hưng phấn kích động của Jack.
“Ừm, đúng vậy”
“Mấy giờ bay? Anh ngày mai vừa lúc không có việc gì ra sân bay đón em”
“Này còn chưa biết, ngày mai phải mua vé mới biết được”
“Vậy ngày mai mua vé xong nhất định phải gọi điện thoại cho anh nha, anh chờ”
“Ừm, được”
“Như vậy nhé, Tiểu Á, ngày mai gặp” Trong giọng nói của Jack như trước vẫn là hưng phấn khó tả.
“Ngày mai gặp”
Cho dù có nhiều người quan tâm như vậy nhưng vẫn không thể lấp đầy được một chỗ trống trong lòng của cậu, cậu biết nơi đó là thuộc về người nào, có lẽ đời này nơi đó cũng mãi chỉ là một chỗ trống, bởi vì người có thể lấp đầy chỗ trống của cậu đã sớm không thuộc về cậu rồi, mà cậu trừ bỏ lặng lẽ rời đi mặt khác cái gì cũng không làm được, mặc dù đau đớn tổn thương nhưng cậu biết chỉ cần người đó hạnh phúc, đau thương của cậu tổn thương của cậu lại coi là cái gì đây? Cũng chỉ coi cậu là một giấc mộng, mộng sau khi tỉnh lại ánh mặt trời vẫn lên cao, mà con đường của cậu lại ở phương xa ————-