CHÁT...BỐP..BỊCH
Những âm thanh chát chúa vang lên từ ngôi biệt thự xa hoa. Mọt cô bé với gương mặt tựa thiên thần nhưng đã lấm lem bởi những giọt nước mắt, đôi mắt ngây thơ đã nhuốm màu hận thù, tang thương và chết chóc. Người mà cô vẫn luôn gọi là mẹ đã dày vò lên giấc mơ màu hồng, giấc mơ có được tình yêu thương của người mẹ như bao đứa trẻ bình thường khác. Bị mẹ đẻ ghẻ lạnh, lãc lõng trong chính gia đình của mình. Những trân đòn, những lời nhiếc móc, xỉ vả...cứ xuyên qua lớp vỏ bọc mỏng manh của tâm hồn thơ dại, thấm qua mảnh vỡ rồi hoá băng con tim nhỏ bé. Và sự hồn nhiên, trong sáng trong cô đã chết từ ngày ấy...
Tại một căn biệt thự lớn nhất thế giới nằm ở New York, trong căn phòng sang trọng bậc nhất nhưng chỉ độc một màu trắng tang tóc và đen u ám. Trên chiếc giường pha lê đen huyền bí, một thân ảnh mong manh như cơn gió nhưng lại mang sự lạnh lẽo đến rợn người. Ánh trăng hờ hững soi vào căn phòng làm lộ khuôn mặt tuyệt mỹ của người con gái. Hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại. Những giọt mồ hôi lăn dài. Cô vùng dậy,12 năm. đã 12 năm rồi, nhưng nó vẫn ko quên nổi cơn ác mộng đó. cơn ác mộng đã nhuộm đen kí ức về tuổi thơ chỉ để lại những giọt lệ làm buốt xót trái tim mà chủ nhân của nó những tưởng đã băng giá. Những trận đòn buốt xương, những lời nói cay nghiệt. Cô đã chạy trốn, trốn khỏi căn nhà ghê tởm, với người mẹ độc ác và cô em gái chua ngoa. Cô hận, hận tại sao cho cô sông rồi bắt cô sống không bằng chết. Trên con đường đấy lá phong vàng hiu quạnh. Cô gái nhỏ tay vẫn cầm con gấu bông, bước đi trong vô thức. Đôi mắt vô hồn băng lãnh tĩnh lặng nhưng ánh lên sự căm phẫn đang nhen lửa trong lòng nhỏ. Mưa, cô giơ tay đón những hạt mưa trong suốt, mưa hay nước mắt cô rơi mặn chát. Cô khuỵ xuống, ngất lịm. Mưa vẫn rơi như muốn rửa trôi vệt đen hận thù trên tâm hồn trắng trong như đoá tuyết đầu mùa.