Lão Cửu:…
Điều này có nghĩa là một khi phát hiện có, hợp tác sẽ chấm dứt ngay lập tức.
Nếu không, sau này sẽ xảy ra chuyện?
Ai có thể chịu trách nhiệm cho nó, và không có một ai.
“Còn gì nữa không?” Diệp Lan Thành nhướng mày.
Còn có chuyện?
Đương nhiên là có chuyện!
Lão Cửu vội hỏi: “Chúng ta đơn phương phá hủy hợp đồng đang hợp tác.
Nếu chúng ta cần bồi thường thiệt hại thanh lý khổng lồ thì sao?”
“Tôi thiếu tiền?” Diệp Lan Thành tựa trán, dửng dưng hỏi.
Lão Cửu lắc đầu như hâm mộ, được rồi, lão hiểu rồi.
Giàu có và tùy hứng!
Lão Cửu ra đi trong tâm trạng phức tạp, thiếu gia độc thân hơn 30 năm.
Lão Cửu lao đi giọt nước mắt chua xót, cảm thấy mình đã già, thiếu gia
đã lơn.
Thiếu gia sau khi kết hôn, lại trở thành kẻ điên yêu chiều bảo vệ vợ nhất thành phố rồi.
An Chi Tố không biết về việc Diệp Lan Thành điều tra quá khứ cô, cô đã ở cả buổi sáng và trong phòng hoa, đến giờ ăn trưa, Diệp Lan Thành gọi cho cho cô.
An Chi Tố theo anh nịnh hót, tán gẫu cùng anh, Diệp Lan Thành cũng không nól nhiều, chỉ thuận miệng trả lời ừm, ừ, ồ.
An Chi Tố bị ép nói chuyện trong nữa bữa ăn nhưng cuối cùng cũng không
nói được nữa , và kết thúc cuộc trò chuyện một cách khó xử.
Sau bữa ăn, Diệp Lan Thành pha cho An Chi Tố một bát thuốc bắc rồi mang ra cho cô uống.
An Sơ Hạ suýt nữa nôn mửa sau khi ngửi thấy mùi thuốc bắc, nhưng cô ta nhìn Diệp Lan Thành với vẻ mặt lạnh lùng, buộc miệng nói “Em không uống”.
Sau khi uống thuốc trong một hơi và thêm một cốc nước, An Chi Tố gần như muốn khóc.
Cũng may, Diệp Lan Thành cũng biết chuẩn bị kẹo hoa quả cho cô, kẹo hoa
quả sẽ ức chế dạ dày của cô.
Sau khi uống xong uống thuốc, An Chi Tố tiếp tục quay lại làm sườn xám, chỉ còn lại một lần hoàn thiện cuối cùng, An Chi Tố muốn làm gấp cho xong.
Nhưng Diệp Lan Thành không cho cô cơ hội để làm việc, anh ta đưa cô trở lại phòng ngủ và bắt cô ngủ một giấc.
“Em không buồn ngủ.
” An Chi Tố liên tục nói.
“Anh buồn ngủ.
” Diệp Lan Thành buông xuống hai chữ, trực tiếp nằm lên trên giường.
An Chi Tố: “Anh buồn ngủ rồi, sao lại kéo em lên.
”
“Cùng chồng ngủ là nghĩa vụ pháp lý của người vợ.
” Diệp Lan Thành đưa ra lý do khó hiểu.
An Chi Tố:…
Nhưng, những gì anh ấy nói rất hợp lý, cô ấy không thể bác bỏ nó.
“Nằm xuống.
” Diệp Lan Thành vươn cánh tay dài kéo cô ngã xuống giường.
An Chi Tố dập đầu vào gối, may mà giường đủ mềm, gối cũng đủ mềm, nếu không ngã thế này cô sẽ bị chấn
thương.
“Nhắm mắt lại ngủ đi.
” Diệp Lan Thành kéo chăn bông lên trên người hai người, ôm An Chi Tố vào lòng, như sợ cô sẽ chạy mất sau khi anh ngủ say.
An Chi Tố:….
Diệp thiếu gia, ngủ ngon đi, anh bị làm sao vậy?
An Chi Tố bị Diệp Lan Thành nhốt trong lòng, thật sự cảm thấy mình giống như một con cún.
Cô không thể ngủ được, vì vậy cô càng không thể chìm vào giấc ngủ
được.
Diệp Lan Thành không biết hắn là hoóc môn đi bộ sao? Người phụ nữ nào có thể ngủ mà không bị phân tâm khi được anh ôm ấp dịu dàng trong vòng tay này?
“Hoocmon đi bộ”.