Cô ta chính là đang đợi An Chi Tố
không chịu được kích thích mà phát điên làm tổn thương người ở nơi công cộng, rồi cô ta gọi điện cho bệnh viện tâm thần đến bắt cô trở vào đó.
Triệu Lâm Lâm thậm chí còn lấy sẵn điện thoại ra để đợi, nhưng An Chi Tố vẫn một mực không có chút phản ứng, An Chi Tố dường như không nghe thấy lời cô ta vừa nói, cô vẫn dáng vẻ bình tĩnh ấy đứng yên tại chỗ nhìn chăm chăm cô ta.
Đáy mắt Tống Giai Nhân cũng tràn đầy căng thẳng nhìn chằm chằm An Chi Tố, trong lòng âm thầm cầu mong An Chi Tố có thể nhẫn nhịn một chút, đừng để Triệu Lâm Lâm chọc giận, ngàn vạn lần đừng trúng kế, bị cô ta
đưa vào tròng.
“An Chi Tố cô điếc rồi hả? Cái đò bệnh thần kinh như cô dựa vào đâu mà giết người xong rồi lại có thể bình an vô sự vậy?
Buổi tối cô ngủ sẽ không mơ thấy Hạ Tư Hàn tìm cô đòi mạng sao?”
Triệu Lâm Lâm thấy An Chi Tố không có phản ứng thì tiếp tục độc mồm bới móc cô.
Cửa tiệm Hermes còn có những khách hàng khác, bây giờ bọn họ đều dừng bước, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn An Chi Tố.
Sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao, nội dung chủ yếu đều nói không nhìn ra An Chi Tố có bệnh tâm thần và hỏi liệu cô có thật sự đã giết người không.
Tống Giai Nhân nghe thấy lời bàn tán và ánh mắt dị nghị của mọi người xung quanh, trong lòng cô đau như bị kim đâm vào vậy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng An Chị Tố bị vu khống là bệnh nhân tâm thần giết người như vậy,
tim cô đã đau tới mức này rồi thì trong lòng An Chi Tố sẽ đau như thế nào đây.
Trái tim An Chi Tố tất nhiên là đau, nhưng cũng nhiều năm như thế, đau quài ròi cũng quen.
Hoặc có lẽ 5 năm trước cô đã bị vu khống kích thích tới mất khống chế biến thành người bệnh thần kinh rồi.
Nhưng thời gian là liều thuốc chữa lành hiệu quả, 5 năm này cô đã sớm xem mình thành bệnh nhân tâm thần rồi, bị người khác mắng vài câu có là gì chứ.
An Chi Tố đột nhiên phát hiện Triệu
Lâm Lâm quả nhiên không có tiến bộ gì, phát hiện này khiến An Chi Tố bật cười, ừm!
Không tệ đó, không tiến bộ thì càng tốt, như thế cô mới có thể dễ dàng nắm thóp bọn họ.
“Cô vậy mà có thể cười được, đúng là bệnh nhân tâm thần không tim không phổi mà.
Nếu mà để Hạ Tư Hàn biết được người phụ nữ mình thích sau khi hại chết mình lại sống tốt như thế, nói không chừng anh ta sẽ tức đến bật dậy khỏi quan tài đó.
”
Triệu Lâm Lâm không tin mình không
bới móc được An Chi Tố.
Nụ cười An Chi Tố ngày càng tươi rói nhưng ánh mắt lại lạnh đi từng chút, cô lạnh lẽo nhìn Triệu Lâm Lâm, âm thanh buốt giá nói:
“Triệu Lâm Lâm, nếu cô đã biết tôi là bệnh nhân tâm thần thì tránh tôi xa một chút.
Cô nên biết bệnh nhân tâm thần giết người không phải là phạm pháp.
”
Hơi thở Triệu Lâm Lâm dường như ngừng lại một lúc, cô ta bị ánh mắt và lời nói băng lãnh của An Chi Tố doạ cho sợ, gần như theo phản xạ mà lùi lại một bước.
Đẹp lắm!
Tống Giai Nhân ở trong lòng “like” một cái cho An Chi Tố, đúng rồi chính là như thế, bảo bối Chi Tố của mình ráng trụ vững đánh gục cái con trà xanh kia đi.
“Với cái gan bé tí kia của cô lần sau gặp phải tôi thì vòng đường chỗ khác mà đi đi.
” – An Chi Tố cười đến xinh đẹp rồi kéo Tống Giai Nhân: “Mình đi thôi.
”
“Đừng mà, cậu không nghe giám đốc bảo có một lô khăn quàng mới sao.
Sắp đến sinh nhật cậu rồi, mình mua cho cậu một chiếc.
”
Hiếm có cơ hội để tát vào mặt Triệu Lâm Lâm như vậy, Tống Giai Nhân sao có thể dễ dàng bỏ qua được, cô trực tiếp kéo An Chi Tố đi vào quầy khăn quàng.
An Chi Tố thích khăn quàng của Hermes nên mỗi năm sinh nhật cô, Tống Giai Nhân đều mua một chiếc cho cô.
Mặc dù Tống gia không phải nhà quyền quý gì nhưng cũng là người có tiền, cũng không đến nỗi không mua được một chiếc khăn Hermes.
Biết Tống Giai Nhân muốn vả mặt Triệu Lâm Lâm nên An Chi Tố vô cùng phối hợp, hai người lúc đầu tiến
vào cũng vì khăn quàng nhưng không thấy giám đốc bảo có mẫu mới, bây giờ gặp Triệu Lâm Lâm đến thì nói có mẫu mới, nghĩ cũng biết đây là mắt chó nhìn người thấp
Mắt chó nhìn người thấp: Nguyên văn là:
Cẩu nhãn khán nhân đê.