Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ

Chương 25




Bình minh lên báo hiệu một ngày mới bắt đầu, khung cảnh vườn thượng uyển vẫn như vậy đẹp đẽ, hoa thi nhau khoe sắc, ong bướm bay lượn xung quanh càng thêm phần đẹp đẽ. Tiếng chim hót mỗi sáng sớm, tiếng chân của những hầu cận, cung nữ, thái giám qua lại nườm nượp. Khung cảnh vườn Khuynh Thiên vẫn như vậy, vẫn cây quế cổ thụ cao ngất sừng sững, không có bóng dáng ấy, cây quế cổ thụ vẫn bình đạm cao lớn.


  Nàng ngồi trên giường lấy lại chút hứng thứ từ cây sương rồng nhỏ, nàng đã không còn hoạt bát như trước nữa, lại càng xa cách tỷ tỷ của chính mình cùng phụ hoàng. 


Cung nữ lo lắng đến ngày đêm thấp thỏm, ngủ không an giấc. Thà rằng tiểu công chúa cứ quậy phá, ương bướng như trước các nàng đâu phải khổ tâm, hiện tại lại tự nhốt mình trong cung cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ một mình tiểu công chúa thủ thỉ với cây sương rồng. Sáng sớm thật an tĩnh, đêm đến lại là tiếng nấc bi thương.


Lãnh Tình Xuyên nén bi thương an ủi nữ nhi của bà, bà biết người trẻ tuổi khi yêu là như vậy, nhỡ bước vào con đường tưởng chừng đẹp đẽ rải đầy hoa nhưng bên trong chính là tận cùng của chiếc gai nhọn. Là thánh chỉ của hoàng thượng, hắn không thể không đi.


" Mẫu hậu...hắn có phải không cần Hy Nhi không? "


Bà ôm lấy Mạc Hy vào lòng, cảm nhận được giọt lệ nóng của nàng, tim bà như thắt lại...Hy Nhi a, Hy Nhi, mẫu hậu phải làm sao đây?


" ..."


" Tên ngốc tử ấy đột nhiên biến mất, Hy Nhi...hức...Hy Nhi còn chưa mắng hắn đủ a, Hy Nhi đã ra lệnh cho hắn ở bên cạnh a..vì sao hắn vẫn như vậy rời đi... còn không nói với Hy Nhi một tiếng? "


" Hy Nhi, nếu phải hy sinh hạnh phúc của bản thân để cứu hàng vạn tánh mạng của dân chúng ngoài kia, Hy Nhi sẽ chọn cái nào? "


Mạc Hy im lặng một hồi, nàng tuy ương ngạnh nhưng không phải là một nữ nhân ích kỷ, không hiểu chuyện.


" Hy Nhi muốn cứu tánh mạng của dân chúng ngoài kia"


Lãnh Tình Xuyên mỉm cười, lấy khăn tay lau lệ cho nàng.


" Thấy không, Nhược Ca vì lo lắng cho Hy Nhi cùng dân chúng cho nên mới lựa chọn rời đi a, hắn không phải đều là vì Hy Nhi sao? Còn dụng tâm để lại cây sương rồng nhỏ này cho Hy Nhi nha"


"..."


Đôi mắt đẫm sương mù có chút tia hy vọng nhìn trân trân vào Lãnh Tình Xuyên.


" Mẫu hậu...hắn thực sự có ý với Hy Nhi?"


" Phải, nam nhân rất đơn thuần, Hy Nhi không cần nghĩ hắn không cần Hy Nhi của mẫu hậu nha"


Trở lại hiện tại, Mạc Hy như được tiếp thêm động lực, lấy chút khí lực để cung nữ rửa mặt, thay y phục, trang điểm cho nàng. Nàng đã cẩn thận suy nghĩ lời của mẫu hậu ngày hôm qua, hiện tại bình minh lên rồi, nàng cũng không thể cứ mãi như vậy chùn bước.


Mạc Hy trước tiên đi đến Thư Các Điện, nơi này lưu giữ rất nhiều quyền thư quý giá, nàng có thể tìm thấy thông tin cần thiết về cây sương rồng.


Sau hai canh giờ tìm kiếm, Mạc Di đặt một chồng sách cao trên bàn khiến cung nữ, hậu cận cùng thái giám kinh ngạc không nói nên lời.


" Các ngươi, mang hết mấy quyển thư này về Hy Phủ cho bổn công chúa"


" Dạ "


Từ đây nàng bắt đầu mải mê tìm hiểu về cây, cỏ, nàng cũng bắt đầu quý trọng những thứ xung quanh nàng hơn. Phủ công chúa của Mạc Hy chỉ sau một tháng được nàng tân trang đến khiến người ta tưởng chừng như lạc vào xử sở của thần tiên.


Vua Mạc cũng để cho nàng tự ý làm điều nàng thích, miễn nữ nhi của trẫm có thể vui vẻ, trẫm có thể đáp ứng mọi thứ, trừ việc tiết lộ tin tức của Nhược Ca.


Mạc Hy chỉ đơn thuần, vu vơ biết rằng, Nhược Ca của nàng chính là đang cố gắng tìm cách đem lại thái bình.


Bắt nguồn từ cây sương rồng, nàng càng có sở thích chăm sóc cây, cỏ. Hiện tại nơi này như xử sở thần tiên, chủ nhân của chúng lại là tiểu thiên thần hạ phàm, ai không tò mò, ai không hứng thú đây? Từng chiếc cây, hoa, cảnh sắc quanh đây đều do chính bàn tay ngọc của tiểu công chúa vun trồng, một tiểu công chúa đã quen với nhung lụa vì sao lại tốn mồ hôi, công sức, tay chân lấm bẩn để tạo nên cảnh sắc tựa thiên giới như vậy a? Không một ai có thể lý giải ngoài chính bản thân nàng.


Một vườn hoa đẹp sẽ thu hút ong bướm, một tiểu thiên thần sẽ thu hút bao nhiêu phàm nhân tò mò đây? Từ khi tin tức về Mạc Di được người người thi nhau lan truyền, có không ít hoàng tử hay vương gia từ các nước khác không quản ngại mang sính lễ đến tận Đại Mạc mong có được tiểu thần tiên ấy.


Song song với tiểu thần tiên lại có một tỷ tỷ băng lãnh tài sắc vẹn toàn. Ai lại không có ham muốn? Mạc Di ôm mộng có quyền lực nên càng nỗ lực thể hiện. Vua Mạc cũng tin tưởng sự lựa chọn để nàng làm người kế vị. Y giúp nàng một bước, còn lại là do chính bản thân nàng nỗ lực .


Mạc Di đặt phụng sự cho đất nước lên trước tất cả. Tình yêu? Nàng không cần...nàng không cần...nàng không cần...


Dù không có thời gian, nàng vẫn theo thói quen ngày ngày đều đặn lại gần gốc cây quế cổ thụ bất động một hồi, lại nhìn sang cành hoa liễu ngày ấy nay đã mọc thêm cành, mạnh mẽ trở thành một cây liễu . Tay ngọc vuốt nhẹ chiếc lá liễu xanh thẫm, nén bi thương nuốt ngược vào trong tim...tay cố với lấy ảo ảnh hiện hữu trước mặt, cái ảo ảnh đấy ngay cả khi tỉnh hay thức vẫn luôn bám lấy nàng.


Nàng nhớ hắn...nàng lại thất bại mà nhớ đến hắn, tâm trí nàng quanh quẩn bóng hình của hắn, nụ cười ngốc nghếch tiếp cho nàng thêm dũng khí, hành động ấm áp lôi nàng ra khỏi cái vỏ bọc nàng tự tạo nên. Vỏ bọc ấy chưa kịp phá vỡ nay liền lại hằn sâu như vết thương trong tâm nàng. Vai nàng run rẩy...miệng không tự chủ gọi cái tên quen thuộc.


" Nhược Ca...Nhược Ca a...nhớ ngươi..."







~~~~ Hay ngược ngược rồi BE cho vui nhỉ~~~~~~