Bảo Bối Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Như Mạng

Chương 2: Bồi thường (2)




Cố Lãnh nhướng mày nhìn con mèo hoang đang ngồi ôm đầu kia. Rất tốt, có cá tính. Tính ra cô là người phụ nữ đầu tiên dám mắng anh thô tục như thế.

"Đau không?", Tự dưng Cố Lãnh lại nổi lên ham muốn trêu chọc con mèo nhỏ này.

"Anh thử xem.", Cô trừng mắt nhìn anh, miệng lầu bầu,"Người gì đâu mà kì quặc."

"Tiếc là đầu óc tôi không ngốc nghếch như em.", Cố Lãnh hờ hững nói, đôi môi bạc lạnh lùng kia bỗng dưng kéo lên thành hình trăng khuyết.

Hạ Tiêu Nhiên nhìn đến ngây người.Thật đẹp trai nha, người này còn đẹp trai hơn cả nam thần Dương Dương của cô nữa.

Mà khoan đã. Hạ Tiêu Nhiên đầy vẻ đề phòng nhìn anh. Bỗng nhận ra cái gì đó, mặt đỏ tía tai, tức giận chỉ vào mặt anh,"Anh..anh dám nói tôi là đồ ngốc??"

Cố Lãnh bật cười, lâu như vậy mới nhận ra là người khác đang nói cô ngốc. Cô cũng thật là ngốc quá đi.

"Mà anh là ai?", Hạ Tiêu Nhiên lùi về phía sau năm bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Cố Lãnh nhìn cô. Một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng,"Em làm bạn nhảy của tôi trật chân, tính bồi thường sao đây?"

"Hả??", Mặt đầy mộng bức, bạn nhảy của anh ta sao?

"Người ban nãy em vừa đụng phải.", Thấy cô có vẻ như không nhớ gì, anh liền rất tốt bụng mà nhắc lại một lần nữa.

Nghĩ tới ban nãy cô đâm phải cô người mẫu chân dài kia, trong lòng lại hậm hực. Thì ra người ta đến là để đòi lại công bằng cho bạn gái người ta a~

"B..Bồi thường thì bồi thường. Anh nghĩ tôi sợ chắc? Bao nhiêu? Ra giá đi!!", Hạ Tiêu Nhiên có phần bực bội lên tiếng. Cô vừa mới chia tay thằng đàn ông cặn bã kia, bây giờ rất ghét nhìn mấy cặp yêu đương ân ân ái ái trước mặt mình.

"Có nói em cũng không trả nổi.", Cố Lãnh rất bình thản mà trả lời

"Vậy bây giờ anh muốn sao?", Cô đang rất tức giận đó nha. Anh ta mà còn quá đáng nữa là cô không để yên đâu đó.

"Làm bạn nhảy của tôi."

Hả? Bạn nhảy?

"Sao? Anh nói tôi á?", Hạ Tiêu Nhiên như không tin những gì mà mình vừa nghe thấy. Anh ta có nhầm không vậy? Tùy tiện nhặt một đứa con gái ngoài đường làm bạn nhảy? Hơn nữa, cô cũng không có biết nhảy nha.

"Sao, sợ rồi à?", Cố Lãnh cúi sát mặt, đối diện với đôi mắt linh động kia của cô.

Cô có chút chột dạ. Nhớ năm đó anh trai cô dạy cô khiêu vũ đã bị cô làm cho nhập viện, gãy mất mấy cái xương bàn chân. Giờ cứ nhắc đến nhảy là cô lại không thể quên được vụ hồi đó. Và cũng từ đó mà cả nhà không ai dám để cô khiêu vũ một lần nữa. Nhắc lại cũng thấy thật xấu hổ mà.

"T..tôi không biết nhảy.", Hạ Tiêu Nhiên cúi gằm mặt, chết thật, trên người cô chẳng còn một đồng nào cả. Nãy mạnh mồm là thế nhưng bây giờ chính mình cũng không biết lấy đâu ra tiền để bồi thường cho tên này nữa.

"Tôi không cần em nhảy.", Cố Lãnh nhếch môi, đột nhiên tiến sát tới gần cô, ghé vào tai cô nói nhỏ, "Chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi."

Đột nhiên, Hạ Tiêu Nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng cao, máu xông lên não, khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua. N..Người này có giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng vô cùng dễ nghe, hơn nữa lại còn mang theo vài phần quyến rũ đến động lòng người nữa.

"Mẹ ơi, hai cô chú ấy đang làm gì thế ạ?", Một cậu bé đi ngang qua tò mò giật lấy tay mẹ mà hỏi.

"Con nít không được nhiều chuyện.", Người mẹ xấu hổ vội vàng che mắt đứa con, "Hai cô chú đang thể hiện tình cảm thôi."

Lời nói của bà mẹ khiến Hạ Tiêu Nhiên bừng tỉnh, cô vội vàng đẩy anh ra, hướng về phía đứa bé giải thích. Nhưng chưa kịp giải thích thì bà mẹ đã dắt cậu bé chạy nhanh đi. Chỉ sợ ở lại sẽ xảy ra mấy cảnh mà trẻ em không nên nhìn.

Hạ Tiêu Nhiên xấu hổ không nói nên lời, cô trừng mắt nhìn anh.

"Nhảy thì nhảy, bà đây không sợ."

Cố Lãnh thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô thì trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Con mèo hoang này trêu đùa vô cùng thích đấy chứ.

Thư kí Lâm ngồi ở trong xe đỗ bên lề đường chẳng nghe được gì từ hai người, chỉ thấy hành động của boss lớn như đang trêu ghẹo con gái nhà lành. Mắt anh ta trợn lên như không tin những gì vừa xảy ra trước mắt.

Boss cao lãnh của anh ta đây sao?

Mắt thấy hai người đang hướng về chiếc xe, Lâm Trí vội vàng xuống xe mở cửa cho tiểu cô nương đang hậm hực kia.

Hạ Tiêu Nhiên tức nhưng không có chỗ để phát tiết, mắt thấy một anh chàng trông vô cùng lãng tử, thư sinh xuống xe mở cửa cho mình thì tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên.

"Cảm ơn anh."

Cố Lãnh híp mắt lạnh lùng. Tại sao cô đối với Lâm Trí nhẹ nhàng như vậy mà đối với anh một câu hai câu đều hung hăng?

Nhận thấy boss lớn nhìn mình bằng ánh mắt giết người. Lâm Trí vội vàng ho khụ một tiếng, định đóng cửa xe lại thì thấy Cố Lãnh đưa tay chặn cửa. Ánh mắt như một lưỡi dao liếc qua anh ta rồi ngồi ở đằng sau với Hạ Tiêu Nhiên.

Lâm Trí ngơ ngác. Từ trước tới giờ boss đâu có thích ai ngồi chung ghế với mình đâu. Còn nhớ lần đó khi Mạnh thiếu trèo lên phía sau ngồi cạnh anh liền bị anh lạnh mặt đuổi xuống. Ban nãy Lâm Trí thấy Hạ Tiêu Nhiên leo lên trước thì cứ nghĩ ông chủ sẽ ngồi ở ghế phó lái. Nhưng hình như là anh ta càng ngày càng không hiểu nổi boss nhà anh ta đang nghĩ gì nữa rồi.