Editor: May
Mắt phượng tinh tế thật dài, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo, đạm mạc mà xa cách khoanh tay mà đứng.
Thật mẹ nó soái!!!
Đường Tâm Niệm giống một tiểu thiếu nữthẹn thùng, bước bước nhỏ chạy lên, ánh mắt si mê, mặt đầy thẹn thùng, ôm chặt nam thần nhỏ ở cửa, chính là bẹp một cái.
Tần Lệ Tước “……”
Thiên Thiên “……”
Một tiểu gia hỏa không đề phòng bị hôn, chỗ bên tai có chút đỏ, nháy mắt tổng tài bá đạo nhập thân, ghét bỏ lau nước miếng trên mặt mình một chút “Người phụ nữ này, dì có xấu hổ hay không, thấy đàn ông đều muốn hôn đều muốn ôm!”.
Ở trong trí nhớ của cậu, người phụ nữ phía trước này chính là cả ngày đi theo phía sau ba cậu, cầu hôn, cầu ôm một cái.
U, còn đàn ông nữa chứ?
Đường Tâm Niệm nhướng mày, cả người thiếu nữ đều sắp hòa tan, thấp giọng tiến đến bên tai tiểu bao tử nói “Ta cũng không phải ai cũng hôn, ta chỉ hôn con”.
“Thật sự?”
Con ngươi Thiên Thiên sáng một chút, khuôn mặt nhỏ tiến qua, lại đắc ý nhìn thoáng qua ba mình.
“Hiện tại dì rốt cuộc nghĩ thông suốt? Không đi theo ba tôi nữa, đi theo tôi?”.
Thực rõ ràng chính là đang đào góc tường.
Đường Tâm Niệm nhìn bé trai trước mắt, ánh mắt nhu hòa gần như có thể nhỏ ra nước, liên tục gật đầu “Đúng đúng đúng, về sau ta liền đi theo con lăn lộn!”.
Lời này Thiên Thiên thích nghe, một bàn tay nhỏ cắm vào trong túi, ngạo kiều mà lại có chút thẹn thùng mở miệng “Vậy buổi tối dì cùng nhau ngủ với tôi, sau đó kể chuyện xưa cho tôi?”.
“Được được được”
Đường Tâm Niệm lại là liên tục gật đầu, bay nhanh đi đến giường lớn, cầm một vật duy nhất, cũng chính là di động của cô đi.
Hai người liền một hát một họa rời đi.
Mắt Tần Lệ Tước không phải lạnh bình thường, Đường Tâm Niệm ngu xuẩn kia lại đang làm cái quỷ gì?
Bám không đến anh cho nên đi bám con anh?
Đường Tâm Niệm lấy từ bên trong tủ quần áo ra một bộ đồ đáng yêu cho tiểu bao tử thay.
Thiên Thiên ghét nhất chính là đồ ngủ hệ manh, vừa khó coi lại ấu trĩ, nhưng không có biện pháp, ai bảo đây là Tâm Tâm chọn.
Đường Tâm Niệm cầm sách cổ tích, lại kể mấy câu chuyện cho cậu, tiểu gia hỏa chưa đến một lúc liền ngủ rồi.
Giọng cô dần dần ngừng lại, vươn tay lại sợ đánh thức tiểu gia hỏa, nhẹ ôm bé vào trong lòng ngực, đây là con của cô.
Đời trước, cô bị người truyền, bị người mượn bụng, bị người cười nhạo, chế nhạo. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->