Trong phòng khách của biệt thự, bà cụ nhà họ Hứa, cha Hứa Hi Ngôn là Hứa Tấn Sơn, mẹ kế Tô Nhụy, và Cô cả Hứa Tâm Nhu đều ởđây.
Hứa Hi Ngôn bước vào trong nhà, lướt mắt nhìn qua mấy vị thần Phật với vẻ mặt khó coi đang ngồi trên ghế sofa, có cảm giác như Tam đường hội thẩm*.
(*) Đây là một phiên tòa đầy đủ của thời Trung Quốc cổđại. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, những vụán quan trọng đều được chiếu theo quy tắc do Hình Bộ, Ngự SửĐài vàĐại Lý Tự cùng xét xử.
Hứa Tâm Nhu nhìn thấy Hứa Hi Ngôn, vội vàng tiến lên kéo cánh tay của cô, tốt bụng nói: "Ngôn Ngôn, cuối cùng em cũng về rồi! Bà nội, ba và mẹđều đang lo lắng cho em đó! Em mau giải thích với mọi người đi!"
Hứa Hi Ngôn hất Hứa Tâm Nhu ra, hoàn toàn không giống như một người đã làm sai chuyện gìđó cần phải xin lỗi. Cô chỉ hỏi ngược lại một câu: "Có gì phải giải thích chứ?"
Hứa Tấn Sơn không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh lên bàn, mắng một câu: "Nghiệp chướng!"
Hứa Hi Ngôn ra vẻ vô tội: "Xét theo góc độ di truyền học, nếu như tôi là nghiệp chướng, thìông chính là ba của nghiệp chướng. Vậy chẳng phải chính là lão nghiệp chướng hay sao?"
"Con ranh chết tiệt kia, mày đàng hoàng một chút cho tao!" Hứa Tấn Sơn tức đến độ sắp hộc máu rồi.
"Tôi có chỗ nào không đàng hoàng chứ? Mà cho dù tôi không đàng hoàng, thì tôi vẫn tốt hơn một số người giả vờđứng đắn!" Hứa Hi Ngôn liếc nhìn Tô Nhụy đầy thâm ý.
Hiển nhiên, cô cốý nói vậy cho "một số người" nghe!
Tô Nhụy không nhịn được nhíu mày, tại sao bà ta lại cảm thấy Hứa Hi Ngôn của hôm nay như biến thành người khác vậy?
Bình thường bảo côđi về phía Đông, cô không dám đi về phía Tây, bị bà ta chèn ép đến nỗi ngoan ngoãn cụp đuôi. Vậy mà hôm nay cô lại dám cả gan cãi lại! Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tuy trong lòng Tô Nhụy không vui, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra là một người dâu hiền vợ thảo: "Ngôn Ngôn, đừng bướng bỉnh cãi lại ba con nữa! Cúi đầu nhận lỗi đi, chuyện này xem như xong!"
"Tôi không sai, tại sao tôi phải nhận lỗi?"
Vốn dĩ trong chuyện này, Hứa Hi Ngôn chính là người bị hại, vậy mà lại muốn cô thừa nhận lỗi lầm, nghe có nực cười hay không chứ?
"Không biết lớn biết nhỏ! Chẳng ra cái thể thống gì! Nếu như con hiểu chuyện bằng một nửa chị gái, thì cũng không đến mức gây ra vụ tai tiếng lớn như vậy!"
Bà cụ Hứa tức giận, gõ cây gậy lên mặt bàn, giáo huấn Hứa Hi Ngôn.
Nhờ phúc của Hứa Tâm Nhu, Hứa Hi Ngôn ở nhà họ Hứa tuy được gọi là cô Hai, nhưng thực chất sống không bằng người làm. Thậm chí, ngay cả bà nội vốn dĩ yêu thương cô cũng càng ngày càng chán ghét cô.
"Đúng! Con không bằng chị gái! Nếu như con mưu môđược bằng một nửa chị ta, thì cũng không đi đến tình cảnh ngày hôm nay!" Hứa Hi Ngôn mỉa mai nói.
"Ngôn Ngôn, em làm sao vậy? Không phải chúng ta là chị em tốt nhất ư? Sao em lại nói như thế?" Hứa Tâm Nhu lập tức rưng rưng nước mắt, giống như vô cùng tủi thân.
"Chị em tốt nhất? Xưa nay tôi chưa từng nghe thấy trên đời có kiểu chị em tốt nào mà cầm dao đâm sau lưng đấy." Hứa Hi Ngôn hừ một tiếng: "Chịà, hôm nay em gái được lên trang đầu, có phải nên cảm ơn chị hay không?"
"Ngôn Ngôn, em nói gì vậy hả? Em xảy ra chuyện như vậy, chị buồn còn không kịp nữa mà!" Hứa Tâm Nhu lau nước mắt, giọng nói cực kỳ chân thành.
Nếu nhưđổi lại là trước kia, nhất định Hứa Hi Ngôn sẽ tin, thế nhưng hiện giờ mọi chuyện đã khác. Cô lạnh lùng nói: "Thu lại nước mắt giả dối của chịđi! Đừng giả bộ nữa! Tôi nhìn đã thấy buồn nôn!"
"Mẹ..." Hứa Tâm Nhu giống như bị những lời nói đả kích rất nhiều, khóc lóc tựa vào vai của Tô Nhụy.
"Con xem bộ dạng hiện tại của mình đi! Quả thực không khác gì người mẹ không biết liêm sỉ của con! Đúng là mẹ nào con nấy!" Bà cụ Hứa tức giận nói.
"Bà nội, bà nói chuyện có lương tâm một chút thì sẽ chết sao? Nếu như mẹ của con được gọi là không biết liêm sỉ, vậy thì kẻđi dụ dỗ người đã có vợ, sau đó mang thai có bầu, bày mưu hãm hại, chen làm vợ cả, phá hoại hôn nhân của người khác thìđược xem là gì?"
Hứa Hi Ngôn hất cao cằm, hỏi một cách trang trọng mạnh mẽ.
Rốt cuộc mẹ của cô chết như thế nào, có lẽ Tô Nhụy hiểu rõ hơn bất kỳ ai!
...