Xốc lên chăn, Phàm Cốt ngồi dậy. Bên cạnh là Tiểu Bảo với hô hấp vững vàng, hắn vươn tay vào ổ chăn Tiểu Bảo, tham lên cổ tay nó. Trở về được ba ngày, sốt của Tiểu Bảo mới lui xuống, cũng không biết là có phải ý thức được “Về nhà” hay không, cậu vẫn đều không có tỉnh, ngủ thật sự trầm. Bất quá Phàm Cốt cũng không lo lắng, Tiểu Bảo bị thương nghiêm trọng, ngủ nhiều mới có lợi.
Đêm đã khuya , Phàm Cốt lại không buồn ngủ, trong lòng luôn rầu rĩ. Xuống giường, phi thêm một kiện xiêm y, hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài. Ngồi xuống thạch đôn (ghế đá) ở ngoài phòng, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, nặng nề thở hắt ra. Trong cốc không lạnh giống như bên ngoài, nhưng Phàm Cốt vẫn thấy tay chân lạnh lẽo, người nọ, thế nhưng còn sống. Không chỉ là sống, mà còn tìm hắn bốn mươi năm. Bốn mươi năm a, đầu tóc của hắn biến thành trắng, mặt, cũng già đi.
Một lòng chỉ có y thuật hắn chưa bao giờ nghĩ tới người nọ lại ôm loại tâm tư này với hắn, càng chưa nghĩ tới, người nọ sẽ đối với hắn làm ra chuyện như vậy. Khi đó, cơn đau trên người cũng không vượt qua nổi cơn đau trong lòng. Cho dù người nọ là vì luyện công mà tâm tính đại biến, hắn cũng vô pháp tha thứ. Nhưng là… khóe mắt Phàm Cốt tăng thêm vài đạo nếp nhăn, xóa không ngừng, để ý còn loạn a… Tên gia khỏa kia vì sao còn phải sống? Thoát đi bốn mươi năm, hắn đã không biết nên làm sao đối mặt lão.
Phiền phiền phiền, thật sự là phiền.
“Khụ khụ khụ…”
Trong một gian phòng truyền đến tiếng ho khan của A Mao, nếp nhăn khóe mắt Phàm Cốt lại tăng mấy cái. Nội công A Mao toàn bộ cho Lam Vô Nguyệt, vết thương khỏi thật sự chậm. Ngoại thương đã tốt lắm, nội thương cũng không biết dưỡng bao nhiêu năm, càng đừng nói khôi phục công lực nguyên lai. Phàm Cốt sầu a, Tiểu Bảo là đồ đệ hắn, A Mao cũng là đồ đệ của hắn. Huống chi A Mao là hắn từ nhỏ nuôi lớn , giống như con mình. Nếu là vì A Mao, làm cho nó cùng Tiểu Bảo song tu là tốt nhất, thế nhưng…
“Ai…”
Không nói đến hình thể A Mao, chỉ nói việc Tiểu Bảo đã cùng Nhiếp Chính song tu , hắn cũng không thể đem Tiểu Bảo lại cho A Mao. Tiểu Bảo không hiểu chuyện này, chỉ nói song tu có thể trị bệnh, nhưng hắn là sư phó Tiểu Bảo, không thể không vì Tiểu Bảo mà suy nghĩ.
Còn có Lam Vô Nguyệt, tiểu tử kia sau khi trở về phải tán công. Tiểu tử cố chấp đó một lòng muốn báo thù, thế nhưng gân mạch của y đã sớm bị hao tổn , không dưỡng ba năm năm cũng đừng hòng luyện công nữa. Nhưng Lam tiểu tử không biết là dưỡng công của Tiểu Bảo đối với khôi phục gân mạch của y cực hữu ích, nhưng, hắn cũng không thể đem Tiểu Bảo cho A Mao , càng không thể cho Lam tiểu tử a. Ai, mấy tên oa tử này, làm sao cũng không làm cho hắn bớt lo, nếu Tiểu Bảo có ba đứa thì tốt rồi, một người một đứa, ai cũng không cần quan tâm, nhưng trước mắt chỉ có thể tiếp tục cho Nhiếp Chính, ai bảo gã có được Tiểu Bảo trước ni? (cụ à, đang chia bánh a?= =)
Còn có một người, Phàm Cốt cũng rất sầu, chính là Diệp tiểu tử Diệp Địch. Tiểu tử kia mỗi ngày “Cục cưng cục cưng” loạn kêu, ánh mắt nhìn Tiểu Bảo cùng nhìn người bên ngoài hoàn toàn bất đồng. Hắn không phải không phát giác tinh thần Diệp Địch không đúng, Lam tiểu tử cũng nói với hắn Diệp tiểu tử tựa hồ bị bệnh điên, mấy năm nay đều si si ngốc ngốc. Nếu Diệp tiểu tử chỉ là đem Tiểu Bảo trở thành đệ đệ thì hoàn hảo, nếu nó gã đối với Tiểu Bảo có tâm tư này…
“Tê…”
Phàm Cốt đau rút một ngụm lãnh khí, lúc này mới phát hiện trên tay mình có một mớ bạch mao. Cái gì bạch mao! Đó là râu của hắn! Nhe răng xoa xoa cằm, Phàm Cốt đứng lên, ở trong sân đi qua đi lại, sầu a, phiền a, mấy tên oa tử kia hắn có thể tạm thời gác qua một bên, dù sao Tiểu Bảo còn bị thương ni. Thế nhưng lão gia khỏa kia phải làm sao đây? Qua vài ngày lão lại đến đây. Phiền a phiền, có cần đem lão đuổi ra hay không a. Nhưng là đuổi ra, vậy lão gia khỏa kia có thể đi đâu?
Phiền, thật sự là phiền!
Phàm Cốt ở trong sân phiền xoay quanh, trên giường trong phòng của hắn, một người mí mắt động lại động, đầu tiên là mở một cái khe, tiếp theo khe hở càng lúc càng lớn, đôi mắt đã đóng quá lâu chậm rãi mở . Trước mắt tối om , cậu theo bản năng nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, vẫn là tối om .
Cậu ở đâu? Dưới thân mềm mềm, không giống như là trên mặt đất. Cậu bị Diêm La vương bắt được sao? Nhưng Diêm La vương sẽ cho cậu ngủ ở nơi mềm sao? Đúng rồi, ca ca, ca ca đâu? Vừa muốn hướng bên cạnh sờ sờ, cậu đau hô một tiếng, bả vai đau quá, tay cũng rất đau. Ca ca… Cậu há mồm kêu, lại phát không ra thanh âm.
Ca ca, ca ca… Cậu nóng vội cố gắng muốn phát ra âm thanh, ca ca có phải bị Diêm La vương bắt đi hay không? Không cần, không cần, lão thiên gia gia, đừng cho Diêm La vương bắt đi ca ca, cậu là sao chổi, đều là cậu hại ca ca.
“Ca…” Cuối cùng hô lên một tiếng, cậu gấp đến độ khóc. Ca ca không ở bên người, ca ca nhất định là bị Diêm La vương bắt đi . Ca ca, ca ca… Ô…
“Chi chi chi! !”
Trong bóng đêm tuyệt vọng đột nhiên vang lên tiếng kêu của hầu tử, nước mắt ngừng rơi, tiểu Bối! Là tiểu Bối! Ô ô… Tiểu Bối…
“Chi chi chi! !”
Trong bóng đêm, cậu thấy được mặt một con hầu tử, nâng lên tay phải,cậu ôm lấy nó, dùng sức kêu: “Ca, ca…”
“Chi chi chi! !”
Hầu tử kích động không thôi, càng không ngừng kêu to. Mấy con tiểu quái vật cùng ở trong phòng ngủ thấu lại đây, vừa thấy Tiểu Bảo tỉnh, một quái vật liền chạy ra ngoài. Hầu tử ở bên giường vừa kêu vừa nhảy, nước mắt đều ào ra . Nhìn thấy nước mắt hầu tử, lệ của cậu cũng bừng lên, không phải là kích động, mà là sợ hãi. Ca ca xảy ra chuyện gì? Tiểu Bối vì cái gì khóc? Chẳng lẽ ca ca bị Diêm La vương…
Ca ca! Ca ca!
“A Bảo! Ngươi tỉnh? !”
Ca, ân? Sư phó? Cậu sao lại nghe được thanh âm sư phó? Trước mắt trở nên sáng, cậu thấy được đỉnh giường đã rất lâu không có gặp qua, sau đó một gương mặt xuất hiện ở trước mắt cậu.
“A Bảo, ngươi tỉnh, ngươi tỉnh!”
Đem ngọn đèn phóng tới trên ghế bên giường, Phàm Cốt nắm qua hầu tử quăng đến một bên, nếp nhăn khóe mắt thiếu mấy cái. Hắn lau đi nước mắt Tiểu Bảo, kích động trấn an: “A Bảo, không sợ, không sợ , đây là giường sư phó, sư phó đã mang ngươi trở lại, ngươi hiện tại ở trong cốc, không sợ.”
Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn sư phó, nghĩ đến mình quá tưởng niệm sư phó mà xuất hiện ảo giác. Nhưng sư phó cách cậu hảo gần a, hơn nữa cậu có thể cảm giác được bàn tay ấm áp của sư phó, tựa hồ còn có thể ngửi đến dược hương trên người.
“A Bảo, ngươi không có nằm mơ, là sư phó, không tin ngươi sờ sờ.” Nhẹ nhàng cầm tay phải Tiểu Bảo đặt ở trên mặt mình, Phàm Cốt đau lòng a.
“Sư, phó?”
Tiểu Bảo rất nhẹ rất nhẹ gọi một tiếng, sợ đem sư phó “Dọa chạy” , nước mắt tích rơi, sư phó là ấm .
“A Bảo, hài tử ngốc, còn không có nhận ra sư phó sao?” Phàm Cốt nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay Tiểu Bảo một ngụm, Tiểu Bảo nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, nước mắt càng rơi càng nhanh.
“A Bảo ngốc, ngươi đã về rồi, về cốc .” Lau đi nước mắt Tiểu Bảo, Phàm Cốt đều muốn khóc.
“Sư, phó…” Vẫn là nhẹ nhàng gọi, khóe miệng Tiểu Bảo phát run.
“A Bảo, sư phó cho ngươi chịu ủy khuất .” Đem ngọn đèn phóng gần một chút, Phàm Cốt làm cho Tiểu Bảo thấy rõ mình.
Cố gắng nháy mắt, không cho nước mắt làm mờ hai mắt, Tiểu Bảo nhìn rất lâu sau đó, cảm thụ rất lâu sau đó, ý thức mới chậm rãi hấp lại. Ngón tay khẽ cọ cọ lòng bàn tay sư phó, có vết chai, có vân tay, khóe miệng cậu run rẩy khiến lòng người chua xót.
“A Bảo, không khóc, tổn thương thân thể.” nước mắt Phàm Cốt suýt nữa không thể nhịn xuống, hắn hít sâu vài cái, nghẹn trở về.
“Sư, phó…”
“Không sợ , sư phó không bao giờ để người khi dễ ngươi nữa.”
“Sư, phó…”
“Không khóc, a Bảo không khóc.”
“Sư phó! Ô…”
Không quản thân thể đau, Tiểu Bảo cố gắng hướng vào trong lòng sư phó mà chui, sư phó! Sư phó!
“Không khóc, a Bảo, không khóc, thân mình ngươi hiện tại cũng không thể khóc.” nhanh ôm lấy Tiểu Bảo, để ngừa nhóc làm bị thương chính mình, Phàm Cốt vừa lau lệ cho cậu, vừa bảo hộ vết thương cho Tiểu Bảo.
“Sư phó… Sư phó…”
Đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng gặp được sư phó, Tiểu Bảo ủy khuất cùng sợ hãi rốt cuộc áp không được .
“Đã trở lại, chúng ta đã trở lại, a Bảo không khóc, không khóc.” Nước mắt Phàm Cốt từng giọt rơi trên đỉnh đầu Tiểu Bảo.
“Sư phó… Ô… Sư phó…” Tiểu Bảo khóc đến không thể khống chế, cậu nghĩ đến, cậu nghĩ đến mình sẽ không còn được gặp lại sư phó .
“A Bảo chịu ủy khuất … Không khóc, hại thân thế.” Muốn đem Tiểu Bảo phóng tới trên giường, nhưng đối phương lại sống chết hướng vào trong lòng hắn mà chui. Phàm Cốt buông tha cho, điều chỉnh một chút tư thế, ôm Tiểu Bảo ngồi ở đầu giường, một lần lại một lần trấn an nó.
“Sư phó… Ô…”
“Hảo, hảo, khóc đi khóc đi, khóc xong lần này, sau này không bao giờ khóc nữa.”
Vỗ nhẹ Tiểu Bảo, Phàm Cốt không khuyên cậu, đơn giản làm cho nó thống thống khoái khoái khóc một hồi.
“Sư phó, là Bảo tỉnh?” Nhiếp Chính chống hai gậy đứng ở cửa hỏi, phía sau Diệp Địch dìu A Mao vẻ mặt lo lắng, phòng trong tiếng khóc chợt ngừng lại.
“Các ngươi vào đi, a Bảo tỉnh.”
Ba người song đồng nháy mắt sáng ngời, mặc kệ đi đứng thuận tiện hay bất lợi, đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình vào phòng. Vừa tiến vào phòng ngủ sư phó, liền nhìn thấy người được sư phó ôm vào trong ngực đang nước mắt ràn rụa, đầy mắt ủy khuất, tâm ba người siết đau, phóng nhẹ cước bộ đi đến bên giường.
“Bảo.” Nhiếp Chính vươn tay lau đi một giọt lệ của Tiểu Bảo, đau lòng không thôi.
Tiểu Bảo nháy mắt, cậu nhìn thấy, các ca ca !
“Các ngươi lên giường đi, thân mình cũng không phải tốt, đừng đứng .” Phàm Cốt hướng vào trong xê dịch, Nhiếp Chính đem hai gậy phóng tới một bên, lên giường ngồi vào trong sườn, Diệp Địch dìu A Mao ở bên giường ngồi xuống, hắn cũng lên giường, cùng đại ca ngồi cùng một chỗ.
“Bảo, xảy ra chuyện gì, không nhận biết Quỷ ca ca ?”
Thấy Tiểu Bảo chỉ nhìn bọn họ, cũng không ra tiếng, Nhiếp Chính có chút hoảng hốt.
“Cục cưng, là ta, là Hảo ca ca.” Diệp Địch ngồi chồm hỗm ở trên giường, thấu qua.
Một bàn tay to lông xù lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Bảo, trên mặt đồng dạng khẩn trương. A Bảo sẽ không bởi vì bị thương quá nặng mà đã quên bọn họ đi. (= =|||)
Nhìn nhìn Đại ca ca, nhìn nhìn Hảo ca ca, nhìn nhìn lại Quỷ ca ca, Tiểu Bảo chớp chớp mắt, nước mắt lại đi ra .
“Ô… Ca ca…” Thân mình ra sức nghiêng về trước.
“A Bảo, thương thế của ngươi!” Phàm Cốt chạy nhanh đè lại thân mình của nó, “Ngươi một thân vết thương, cũng không thể lộn xộn.”
“Ô… Ca ca…” Ôm một cái, cậu muốn ca ca ôm một cái.
“Bảo, ngoan, không động, Quỷ ca ca ôm ngươi.” Nhiếp Chính khuynh thân về phía trước, cẩn thận đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, hôn hôn đỉnh đầu nhóc.
“Ô…” Từng ngụm từng ngụm ngửi thấy hương vị trên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo sợ hãi này chính là lão thiên gia gia thương hại cậu, cũng không phải cậu thật sự trở lại bên người sư phó cùng ca ca.
Nhiếp Chính nhìn A Mao cùng Diệp Địch, buông ra Tiểu Bảo. Tiểu Bảo kinh hoảng ngẩng đầu, nghĩ đến ca ca phải đi , ngay sau đó, cậu bị ôm vào một cái ôm dày rộng. Ngửi thấy hơi thở người này, Tiểu Bảo khóc càng thương tâm . Không quản tay đau hay không, cậu sờ lên nơi người nọ bị đâm thủng. Cầm lấy tay Tiểu Bảo, A Mao lắc đầu, nói cho chính nhóc vết thương của hắn đã tốt lắm.
“Đại ca ca… Đau…”
Không đau, Đại ca ca một chút cũng không đau. A Mao nắm tay Tiểu Bảo đặt ở nơi mình bị thương, cố gắng lộ ra một tia cười. A Bảo đã trở lại, hắn sẽ không đau .
“A Bảo, ngươi lại tiếp tục khóc sư huynh ngươi sẽ đau lòng .” Phàm Cốt một tay đặt ở vai trái Tiểu Bảo, sợ nó xả đến nơi đây.
“Cục cưng…” Diệp Địch nhẹ nhàng gọi một tiếng. Tiểu Bảo từ trong lòng Đại ca ca ngẩng đầu, nước mắt từng chuỗi đồng thời rơi. A Mao cẩn thận buông ra Tiểu Bảo, Diệp Địch na na qua đem Tiểu Bảo ôm lấy. Vừa đến trong lòng Hảo ca ca, Tiểu Bảo khóc càng thương tâm : “Ta là, sao, chổi… Là ta, hại, ca ca…”
Phàm Cốt lạnh lùng nói: “A Bảo! Không được nói mình như thế!”
Mày Nhiếp Chính nhíu chặt cùng nhau, Bảo sao sẽ có loại ý niệm này trong đầu? Diệp Địch đã không phải lần đầu tiên nghe được đang liều mạng lắc đầu: “Không đúng không đúng, cục cưng không phải, cục cưng là cục cưng.”
Vẫn nghĩ đến sư phó cùng các ca ca là ảo giác, Tiểu Bảo cũng bất chấp nói ra áy náy trong lòng: “Ta là, hài tử, Diêm La, vương… Ta hại, Đại ca ca, hại, Hảo ca, ca… Hại, Mỹ nhân, ca ca… Còn có thể, hại, sư phó cùng, Quỷ ca ca… Ta là, sao chổi…” Nghĩ đến Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo nhìn mọi nơi xung quanh, Mỹ nhân ca ca đâu? Mỹ nhân ca ca có phải bị cậu hại chết hay không?
“Cục cưng, không phải! Không phải!” Diệp Địch cầu cứu nhìn về phía đại ca, làm sao đây? Hắn nên làm sao cho cục cưng đánh mất ý niệm này trong đầu?
“Mỹ nhân, ca ca… Ô… Ta là, sao, chổi…”
“Ngốc Bảo.” Nhiếp Chính hôn lên mặt Tiểu Bảo, cọ cọ nhóc, “Mỹ nhân ca ca qua vài ngày sẽ trở lại , y chưa cùng chúng ta đi. Ngốc Bảo a, ngươi đã quên là ai đem Quỷ ca ca từ nơi của Diêm La vương mang ra ? Là ai làm cho Quỷ ca ca gặp Mỹ nhân ca ca? Là ai tìm được Hảo ca ca? Ân?” Làm cho nhóc nhìn mình, Nhiếp Chính động động cánh tay, “Ngươi xem, Quỷ ca ca có thể động, cũng có thể đi rồi, đây đều là công lao của Bảo, là Bảo trị cho Quỷ ca ca.”
A Mao không thể nói chuyện, hắn há mồm không tiếng động hướng về Tiểu Bảo nói “Không phải”, tiếp đó vươn tay sờ lên mặt Tiểu Bảo, trong mắt là khẩn cầu, khẩn cầu cậu không cần nói mình như thế.
“Cục cưng không phải sao chổi, cục cưng là cục cưng.” Diệp Địch lắc lắc cái đầu vẫn không quá thanh tỉnh, “Là cục cưng nói không phải ta hạ độc, là cục cưng làm cho ta tìm được đại ca cùng Nhị đệ, là cục cưng đã cứu ta.”
Tiểu Bảo vẫn khóc, cậu rất sợ, sợ Diêm La vương cùng người kia còn đang tìm mình. Một khi bọn họ tìm được cậu, liền tìm được sư phó cùng các ca ca. Cậu không cần làm sao chổi, cậu không cần hại ca ca, cũng không cần hại sư phó.
“A Bảo, sao chổi là hại người, ngươi là cứu người . Sư phó đã quên nói cho ngươi, trên người ngươi có một loại kỳ công gọi là dưỡng công, không chỉ có thể trị khỏi Nhiếp Chính cùng vết thương của sư huynh ngươi, còn có thể làm cho bọn họ một lần nữa tập võ. A, đúng rồi, Mỹ nhân ca ca của ngươi cũng phải tán công , ngươi nếu không giúp y, y đời này đều đừng nghĩ luyện công nữa.”
Tiểu Bảo nhìn về phía sư phó, trong hai mắt ẩm ướt là kinh ngạc. Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng A Mao lại là thần sắc khác nhau nhìn Phàm Cốt. Phàm Cốt không nhìn bọn hắn, tiếp tục nói: “A Bảo, ngươi là hài tử của Lâm Thịnh Chi thì như thế nào? Bọn họ ai dám ghét bỏ ngươi sư phó ta là người đầu tiên không tha cho hắn. Nhiếp tiểu tử, ngươi nói cho a Bảo, ngươi có ngại ghét bỏ nó?”
Thân mình Tiểu Bảo run lên, không dám nhìn Quỷ ca ca.
“Ngốc Bảo.” Nhiếp Chính chỉ nói hai chữ, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi Tiểu Bảo. Tiểu Bảo lại muốn khóc .
“Cục cưng là cục cưng.” Diệp Địch vẫn là câu kia. Đối với A Mao mà nói, Tiểu Bảo là hài tử của ai đều không quan hệ với hắn, Tiểu Bảo chính là hảo sư đệ a Bảo của hắn.
“A Bảo, mấy vị ca ca của ngươi có thể khôi phục hay không phải xem ngươi. Cho nên ngươi không thể lại khóc , phải nhanh chút dưỡng hảo thân mình. Dưỡng tốt thân mình, ngươi mới có thể cứu các ca ca của ngươi. Hiểu không?”
Tiểu Bảo cái hiểu cái không gật gật đầu, cậu thật sự có thể cứu ca ca sao? Thật sự không phải sao chổi?
“Sao vậy, ngươi dám hoài nghi lời sư phó?!”
Nhanh chóng lắc đầu, sư phó sẽ không lừa cậu. Tâm, thoáng an.
“Tốt lắm, đêm đều sâu, a Bảo khóc lâu như thế không thể lại khóc . Các ngươi đều trở về đi, làm cho a Bảo ngủ.”
“Ca ca…”
Tiểu Bảo lại bất an , có thể lúc tỉnh lại cậu còn ở trong rừng hay không?
A Mao kéo kéo sư phó, có thể làm cho Tiểu Bảo đến trong phòng hắn ngủ hay không? Nhìn Tiểu Bảo rõ ràng sợ hãi các ca ca rời đi, Phàm Cốt nói: “A Bảo, ngươi đêm nay ngủ với sư huynh ngươi, sư phó thức dậy sớm, miễn cho sáng mai ầm ĩ đến ngươi.”
Tiểu Bảo hai mắt sáng rực lên, tiếp theo lại nháy mắt ảm đạm, sáng mai tỉnh lại Quỷ ca ca và Hảo ca ca có thể không thấy hay không?
“Bảo, yên tâm mà đi theo Đại ca ca ngủ, sáng mai lúc ngươi tỉnh lại, Quỷ ca ca và Hảo ca ca nhất định ở bên cạnh ngươi.” Trong lòng biết Tiểu Bảo lo lắng và áy náy đối với A Mao, Nhiếp Chính trấn an nói.
“Thật sự?” Thật sự sẽ ở đây sao?
“Quỷ ca ca cam đoan.” Yêu thương hôn lại hôn.
“Sẽ ở sẽ ở, cục cưng không sợ.” Cũng hôn một cái.
Ca ca hôn xuống là ấm , Tiểu Bảo nâng lên đầu, Nhiếp Chính hiểu được đem mặt thấu qua, một cái hôn mềm dừng ở trên mặt hắn. Sau khi hắn thối lui, Diệp Địch ngây ngô cười cũng đem mặt thấu qua. Ôm chỗ bị cục cưng hôn, miệng Diệp Địch đều sắp kéo đến sau lỗ tai. Đã lâu đã lâu không có được cục cưng hôn.
“Tốt lắm. Diệp tiểu tử, ngươi dìu A Mao trở về, ta đem a Bảo mang qua.”
“Nga.”
Diệp Địch rất nhanh xuống giường, mặc vào hài, phù A Mao đứng lên. Nhìn đến Đại ca ca suy yếu bộ dáng, Tiểu Bảo cố gắng nhịn xuống nước mắt. Một người lau đi của hắn lệ, nói: “Bảo đã trở lại, Đại ca ca rất nhanh có thể tốt lắm.”
“Quỷ ca ca…”
“Không khóc, hại thân.”
Phàm Cốt ôm lấy Tiểu Bảo, Nhiếp Chính tự mình chống gậy theo ra ngoài. Nhìn sư phó đem Tiểu Bảo ôm vào nhà gỗ A Mao, trong lòng Nhiếp Chính có chút phiền muộn, cũng có chút thương cảm. Nếu hắn luyện Hải phách chân kinh, sẽ nhìn không tới Tiểu Bảo cười với hắn, nghe không được Tiểu Bảo mềm kêu hắn Quỷ ca ca đi.
“Đại ca?”
Nhiếp Chính hoàn hồn, hướng tới Diệp Địch đang lo lắng cười cười: “Không có gì, về phòng đi thôi. Sáng mai thức sớm.”
“Ta dìu ngươi.”
“Không cần, ta có thể tự mình đi.”
Diệp Địch vẫn là đỡ đại ca, hướng tới nhà gỗ A Mao liếc mắt một cái, hắn có chút hâm mộ, không biết cục cưng còn có thể nguyện ý cùng hắn ngủ hay không.
Trên bình đài lại lâm vào yên tĩnh, Phàm Cốt nằm ở trên giường vẫn đầy bụng tâm sự; Nhiếp Chính cùng Diệp Địch ngủ ở một phòng cũng có chút suy nghĩ. Trên giường A Mao, tay Tiểu Bảo đặt ở chỗ băng bó của Đại ca ca, nước mắt rơi không ngừng.
A Bảo, không khóc, Đại ca ca một chút cũng không đau.
“Đại, ca ca…”
Đem tay Tiểu Bảo cố ý muốn sờ lên chỗ vết thương của hắn nhẹ nhàng lấy ra, A Mao đem cậu khóa vào trong ngực, vỗ nhẹ. A Bảo, ngủ đi. Tìm về Tiểu Bảo, A Mao cuối cùng có thể ngủ ngon.
“Thân, thân.”
Tay A Mao vỗ nhẹ dừng lại, do dự một hồi, ở đỉnh đầu Tiểu Bảo hạ xuống một cái hôn. Hắn đầy người đều là lông vốn cũng rất xấu , hiện tại võ công của hắn cũng không còn, sau này rốt cuộc bảo hộ không được Tiểu Bảo . Hắn như vậy, còn xứng làm Đại ca ca của Tiểu Bảo sao?
“Thân, thân.”
Tiểu Bảo khóc mệt chậm rãi nhắm mắt lại. Trên trán hạ xuống cái hôn, cậu thản nhiên nở nụ cười.
“Thân… Thân…”
Sau khi Tiểu Bảo ngủ say, hai má cậu mới bị người thật cẩn thận hôn một cái.