Bảo Bối Em Là Ai

Chương 79: Ai Rồi Cũng Bị Phản Bội






Bệnh viện thành phố.
Ngay khi Hoắc Tần Phong vừa đặt Gà Rán lên giường, thì nữ bác sĩ đã nhanh chân bước đến, sau khi nghe Nhược San mô tả qua về dấu hiệu của cậu bé, cô liền cẩn trọng đi tới kiểm tra.
Gà Rán cuộn chặt người nằm trên giường như một chú cún, thỉnh thoảng còn rên lên ư ử, liếc mắt trông thấy nữ bác sĩ, cậu liền khum người vào sâu hơn.
“Nào nhóc! Ngoan để cô khám cho nhé!”
Ngay khi nữ bác sĩ đưa tay tới để kéo áo Gà Rán lên, thì cậu liền vội vàng nhét vào tay cô mảnh giấy nhỏ đã bị vo tròn.
Nữ bác sĩ thoáng chốc bất ngờ, rất nhanh đã phát hiện ra sự diễn xuất của Gà Rán, liền phối hợp mà nắn qua nắn lại trên bụng cậu vài cái, sau đó quay người vờ đi lấy ống nghe.
“Gà Rán! Con còn đau nữa không?” Hoắc Tần Phong khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của cậu, dịu dàng hỏi.
“Gà Rán, cháu thế nào rồi? Đau chỗ nào nữa nói bà nghe coi.” Đường Thẩm vội vàng túm lấy ống tay áo Hoắc Tần Phong nhấc ra ngoài, cúi đầu nhìn vào Gà Rán với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Ngay tức khắc, Gà Rán nhoài người tới, ôm lấy cánh tay của Hoắc Tần Phong mà giữ chặt không buông.
Đường Thẩm nhíu mày tỏ vẻ không vui, nhưng sau đó cũng không có thái độ xua đuổi anh nữa.
Trông thấy nữa bác sĩ vừa quay lại, Nhược San đã gấp rút nhìn cô hỏi: “Bác sĩ, con tôi bị làm sao thế ạ!”
Nữ bác sĩ trước khi đưa cho Gà Rán một ống thuốc, bèn nháy mắt với cậu một cái, sau đó trở về dáng vẻ nghiêm túc, bình tĩnh trả lời:

“Cậu nhóc bị rối loạn tiêu hoá thôi, tôi đã kê thuốc rồi, tuy nhiên vẫn phải ở lại một đêm xem tình hình như thế nào, bây giờ các vị hãy chuyển bé về phòng chăm sóc nhé!”
Một lát sau, Gà Rán được đưa vào phòng chăm sóc dịch vụ, ở trong đó không gian khá tốt, đầy đủ mọi tiện nghi, giường bệnh cũng thuộc loại cao cấp, rộng rãi và rất thoải mái.
Nữ bác sĩ sắp xếp xong, trước khi rời đi còn bất ngờ nhìn Nhược San nói:
“Tôi coi như là nhiều chuyện, nhưng vẫn muốn góp ý với cô một chút, nếu đã sinh ra cậu bé thì cô không phải chỉ dành tình yêu mà còn cần phải có trách nhiệm nữa.

Đừng vì sự ích kỷ của người lớn mà làm tổn thương đến tâm lý con trẻ, giai đoạn này là thời điểm quan trọng để hình thành định hướng và tính cách sau này của bé.

Hơn ai hết mỗi một đứa trẻ đều cần có một gia đình đầy đủ cha mẹ, cô hay suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định bỏ rơi bố con cậu bé đi!”
Hoắc Tần Phong nghe nữ bác sĩ nói xong mà mặt trở nên nghệt ra, trong khi đó Đường Thẩm và Nhược San mặt đã đen đi vài phần, cơ hồ đều hiểu rõ ý tứ của việc góp ý kia là gì.
Nhược San liếc mắt về phía Gà Rán một cái, cuối cùng đành nén sự tức giận xuống, e ngại cúi đầu.
“Tôi biết rồi thưa bác sĩ!”
Tiếp theo nữ bác sĩ nhìn sang Đường Thẩm, nhắc nhở: “Bác gái! Bác cứ về trước đi! Đêm nay để vợ chồng cô ấy ở lại chăm sóc cậu bé là được rồi!”
“Tôi...!tôi về sao?”Đường Thẩm thoáng chút bất ngờ, ngẩng đầu lên hỏi.
“Vâng! Bệnh của cậu bé nên để họ tự mình theo dõi là tốt nhất, bác cứ về nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy quay lại.”
Sau khi nữ bác sĩ và Đường Thẩm rời khỏi, Nhược San bèn tiến đến bên giường, lật tung chăn nhìn vào Gà Rán vạch tội.
“Gà Rán, chuyện này đều là do con bày trò có đúng không?”
Gà Rán bèn nhảy xuống giường, chạy tới ôm chầm lấy Hoắc Tần Phong, miệng ríu rít liên hồi: “Gà Rán xin lỗi! Gà Rán xin lỗi.”
“Con thật là, có biết làm như thế sẽ khiến mọi người lo lắng lắm không hả? Tại sao con lại dám nói dối như thế chứ?”
Cô bước tới, toan định giơ tay phát vào mông Gà Rán thì Hoắc Tần Phong đã kịp thời dùng thân mình chắn lại, gương mặt có chút không vui hỏi:
“Nhược San, em làm gì vậy? Định đánh Gà Rán sao?”
Cô hung dữ đẩy người anh sang một bên.
“Anh tránh ra! Hôm nay em phải xử lý thắng nhóc thối này một trận, báo hại em từ lúc tới giờ như người ngồi trên đống lửa vậy.”
Gà Rán túm chặt lấy đuôi áo Hoắc Tần Phong, sợ bị mẹ đánh đòn nên vội vàng lớn tiếng giải thích:
“Mẹ, Gà Rán làm thế chỉ vì muốn được gặp cha thôi mà!...!hức hức...!”
Nghe xong cả hai đều thoáng chốc ngây người, Hoắc Tần Phong đang nắm chặt lấy tay Nhược San, bèn nhíu mày hỏi cô: “Em có cách khác không?”

Cô đánh mắt tránh né, dứt khoát trả lời: “Không có!”
Anh nhếch miệng cười, biểu hiện trên mặt có chút thất vọng: “Bảo bối, em vậy mà không muốn gặp anh chút nào sao?”
Hoắc Tần Phong rướn người tới, thì cô lại lùi về sau, ánh mắt trở nên phòng bị hơn, lúc này chỉ có thể chuyển sự câu dẫn của anh sang hướng khác.
“Anh không phải nên tỏ một chút thành ý kiên trì với bà Đường sao? Vậy mà nhanh như thế đã thấy ấm ức rồi.”
Bất ngờ, Hoắc Tần Phong vòng tay ôm lấy eo cô kéo ngược vào lòng, áp khuôn mặt mình đến gần khuôn mặt cô hơn.

Nhược San nhất thời bị doạ, liền hoảng hốt đặt tay lên ngực Hoắc Tần Phong, dùng sức đẩy mạnh anh ra.
“Này! Anh làm gì vậy hả? Ở đây còn có Gà Rán đấy!”
Nghe thấy mẹ nhắc đến tên mình, Gà Rán liền quay người, đem hai tay nhỏ nhắn bịt chặt mắt lại, vội vàng nói:
“Con không thấy gì hết! Cũng không nghe gì hết!”
Hoắc Tần Phong thêm phần đắc ý, ghé sát khuôn mặt yêu nghiệt vào, thích thú trêu chọc: “Em xem, Gà Rán thực sự rất hiểu chuyện!”
Mặt cô nhanh chóng đã ửng đỏ, so với sự mạnh mẽ câu dẫn của Hoắc Tần Phong thì việc chống chọi yếu ớt chỉ càng làm tăng thêm phần kích thích cho anh, nên cô chỉ có thể dựa vào Gà Rán mà phản kích:
“Tần Phong, anh đừng có mà làm bậy! Gà Rán còn đang ở đây, đừng khiến con có những suy nghĩ không tốt.”
Gà Rán nghe mẹ mình nói, liền chạy một mạch lên giường, trùm chăn kín mít rồi la lớn:
“Gà Rán biến mất tiêu rồi! Gà Rán đã trở thành người vô hình, có ai thấy Gà Rán ở đâu không?”
Hoắc Tần Phong được đà phụ hoạ: “Cha không thấy Gà Rán ở đâu hết!”
Nhược San phút chốc choáng váng bởi hành động tiếp tay này của Gà Rán, công lao sinh thành nuôi dưỡng mấy năm trời, lại bị tên nhóc thối đó đem bán đi với giá rẻ mạt như vậy.
Đừng nói là nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này, chỉ cần nhìn thấy cô thôi là anh đã "muốn" lắm rồi.

Hoắc Tần Phong khít chặt lại vòng eo nhỏ, cảm nhận mùi hương ngọt ngào từ cô, chầm chậm tiến đến cánh môi cong mềm mịn.
Đôi mắt cô nhắm chặt lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh qua lồng ngực đang căng lên.
Ngay khi cánh môi Hoắc Tần Phong chỉ còn cách môi cô một khoảng nhỏ, thì...
“Hắt xìiiiii!”
Một cơn gió tương đương với vận tốc 16,2km/h vụt ngang qua tai cô, sau khi bão tố qua đi, chỉ còn lại một khoảng không im lặng.


Cô mở to mắt nhìn vào khuôn mặt đáng thương phía trước, sau cùng, dùng sức đẩy Hoắc Tần Phong ra khỏi người mình, thở dài nói:
“Anh ở đây trông chừng Gà Rán cho em.”
Nói rồi cô xách túi rời đi, chừng 30 phút sau thì quay lại, trên tay còn cầm theo một túi đồ, ngay khi bước vào phòng đã vội vàng hối thúc.
“Tần Phong, em có mua cho anh một bộ quần áo, anh mau thay đi! Mặc đồ ướt lâu coi chừng cảm lạnh.”
Hoắc Tần Phong đang ngồi trên giường cuống cuồng lao tới chỗ cô, ngón tay còn đặt trên miệng khẽ ra hiệu.
“Em nhỏ tiếng một chút! Gà Rán vừa mới ngủ.”
Cô nhíu mày, rướn người nhìn về phía Gà Rán, chừng 30 giây sau mới nhìn xuống dưới túi đồ, nghi hoặc hỏi: "Vậy anh cầm tay em làm gì?"
Hoắc Tần Phong nở nụ cười xảo quyệt, chỉ nhẹ nhàng nói một câu mang theo cả muôn vàn sự toan tính: “Em vào trong thay đồ giúp anh.”
Nói rồi anh bất ngờ cúi người bế bổng cô lên, chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh.
Và sau đó, chính là chương trình truyền hình không dành cho các cháu thiếu nhi, rõ ràng sức lực không cân xứng, chống cự đã không được muốn hét lại càng không, cuối cùng Nhược San chỉ có thể cắn chặt môi chịu trận.
Đợi đến khi Hoắc Tần Phong bế cô ra ngoài, thì cũng đã quá nửa đêm rồi.
Đó là lần đầu ba người họ được nằm cùng nhau sau những năm tháng dài xa cách, một hạnh phúc tưởng chừng đơn giản mà khó khăn lắm gia đình nhỏ mới có được, đối với Hoắc Tần Phong, đây mới chính là bảo vật vô giá mà không gì có thể sánh bằng.
Cứ như vậy.
Cho đến 5 giờ sáng, Hoắc Tần Phong bị đánh thức bởi cuộc gọi từ Anna.
Anh vội vàng để chế độ im lặng, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi giường, sau khi bước ra bên ngoài hành lang mới ấn nút trả lời:
“Anna! Im listening.”
( Anna! Tôi nghe đây.)
Giọng Anna gấp rút, vội vã xổ một tràng tiếng Anh:
“Ngài Daniel! Đã có kết quả rồi! Chuyên cơ cũng đã chuẩn bị xong, ngài cần phải bay về Mỹ ngay lập tức.”.