Đêm hôm ấy, cô dường như đã khóc đến cạn nước mắt, thà rằng Hoắc Tần Phong cứ phụ bạc cô mà sống vui vẻ, hạnh phúc bên người phụ nữ đó.
Chí ít như thế, anh vẫn còn mạnh khoẻ, vẫn còn sống cùng cô trong khoảng trời rộng lớn này, để Gà Rán vẫn còn có cha, để cô vẫn còn một mối tình khắc cốt sâu đậm.
Nhưng mà bốn từ "Sống chết không rõ" như cực hình dày xéo trái tim cô, chỉ cần nghĩ đến chuyện Hoắc Tần Phong không còn trên cõi đời này nữa, là lồng ngực cô lại quặn thắt đến không thể thở được.
Mỗi đêm cô lặng lẽ nằm bên cạnh Gà Rán mà nước mắt ướt đẫm manh gối, càng nhìn vào khuôn mặt như tạc tượng từ Hoắc Tần Phong, cô càng đau đớn gấp bội phần.
Tại sao lại là Giang Tô?
Tại sao không phải Kim Thành mà lại chính là thành phố mà mẹ con cô đang ở?
Là anh đã đi tìm cô sao?
Tại sao từ bỏ rồi lại còn tìm cô làm gì?
Tại sao không ở lại cùng người phụ nữ đó đi! Như vậy thì anh sẽ không gặp tai nạn có phải không?
Liệu đêm hôm ấy, cô vô thức gọi tên anh trong mơ, có khi nào lúc ấy anh cũng đang đau đớn gọi tên cô không?
Hoắc Tần Phong tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy?
Sau đó suốt một thời gian dài, cô dường như rơi vào sự trầm cảm nặng nề, đến nỗi cô sợ cả việc phải đối diện với Gà Rán, bởi mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ấy, cô lại không ngừng nghĩ đến cảnh Hoắc Tần Phong mình đầy máu liên tục gọi tên cô.
Nguyệt Dực xin nghỉ ở công ty 2 tháng, cùng Đường Thẩm chăm sóc rồi đưa cô đến bệnh viện điều trị.
Dạo đó từ một cô gái xinh đẹp mạnh khoẻ, cô chỉ còn lại hơn 37kg, người xanh xao, nhợt nhạt trông không còn chút sức sống nào, ngay đến cả 10 đầu ngón tay cũng đều bị cô cắn đến tứa máu.
Mãi cho đến một lần, Gà Rán ốm sốt đến mê man, cô cùng Đường Thẩm ôm cậu đêm hôm chạy đến bệnh viện.
Nhìn thân thể bé tí phải nằm thở oxy trên giường mà cô như chết lặng tại chỗ, mới nhận ra suốt thời gian qua cô đã tự biến mình thành một người mẹ tồi tệ đến thế nào?
Sau đó cô vực lại tinh thần, tự mình bước ra khỏi ám ảnh tâm lý về tai nạn của Hoắc Tần Phong, dần dần lấy lại được sức khoẻ, dồn tất cả sự quan tâm và yêu thương vào Gà Rán, cậu con trai mà cô coi như sinh mệnh của mình.
Rất may là về sau Gà Rán phát triển rất mạnh khoẻ, không còn ốm vặt hay quấy khóc nữa.
Thêm vào đó cậu còn rất thông minh nhưng lại không kém phần nghịch ngợm, cứ được vài ba hôm thì lại có cáo trạng dâng đến tận nhà, tuy nhỏ tuổi nhưng toàn đầu têu những trò phá phách cho mấy nhóc lớn hơn mình, để rồi khi xảy ra chuyện thì lại phủi đít chạy trước.
Tối hôm ấy, sau khi từ trên phố trở về, Gà Rán nhanh nhẹn đi thay quần áo rồi vác gối ôm chạy ra ngoài hiên, đến chỗ Gia Yến đang ngồi, cười nói:
"Mợ! Cháu dọn dẹp giường sạch sẽ rồi, còn trải sẵn chăn cho cậu mợ nữa, mợ thấy Gà Rán giỏi không?"
"Khụ...khụ...."
Gia Yến vừa uống được ngụm nước, suýt chút nữa thì chết sặc, cô ngẩng khuôn mặt đỏ ửng nhìn Gà Rán e ngại.
"Cháu gọi cô Gia Yến là gì?"
Gà Rán mở to đôi mắt đen láy, ngây ngô đáp:
"Mợ ạ!"
"Tại...!tại...!sao lại là mợ?"
"Vì bà nói cô Gia Yến là vợ của cậu Bách Tùng, nên cháu phải gọi là mợ chứ ạ!"
Đứng trước sự hồn nhiên, đáng yêu này, Gia Yến đành hoàn toàn bất lực, chỉ biết xoa đầu khen ngợi Gà Rán cho qua câu chuyện, nếu không nhanh Bách Tùng lại sẽ khiến cô xấu hổ chết mất.
Ngay lập tức Gà Rán chạy đi thì Bách Tùng cũng vừa bước tới, chầm chậm ngồi xuống vòng tay ôm lấy vai Gia Yến, thong thả nhìn lên bầu trời yên tĩnh ban đêm.
Trăng ở trấn cổ Đồng Lý đẹp như tranh vẽ, ánh sáng huyền ảo hòa cùng không gian dịu mát khiến bất kỳ ai cũng không nỡ rời đi.
Gia Yến nghiêng đầu tựa vào người Bách Tùng, cảm nhận từng chút một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra trên người cậu.
Ngẫm lại khoảng thời gian vất vả mà cả hai đã từng trải qua, cô thấy nó giống như sự trêu đùa của số phận hơn là định mệnh.
Nhớ khi cha cô qua đời trong bệnh viện, không bao lâu thì mẹ cô là Thẩm Vân Linh cũng uống thuốc ngủ quá liều mà mất.
Ngày diễn ra tang lễ, đám xã hội đen đến quấy phá, làm loạn khiến vợ chồng Mỹ Kì sợ hãi không dám quay trở về.
Lúc ấy, chỉ còn lại cô và Lăng Đằng cùng đám nhà báo chim trò đến săn tin.
Bạch Uyển Đồng khi đó vì cú sốc sau việc Hoắc Tần Phong huỷ hôn và xảy ra tai nạn mà trở nên buông thả.
Ngay cả đám tang của cha mình cũng không hề xuất hiện, suốt ngày chỉ ở trong quán bar cùng đám đàn ông ăn chơi hưởng lạc, tần suất scandal trên báo cũng ngày càng nhiều, kéo theo Bạch Lâm rơi vào tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng.
Căn biệt thự ở Bạch gia cô cũng phải rao bán với giá rẻ mạt, để trang trãi tiền viện phí trước đó cho cha mẹ của mình, số tiền còn lại, vì sự cầu xin của vợ chồng Mỹ Kì mà cô đành giúp họ trả nợ cho bọn xã hội đen.
Sau này, Mỹ Kì và Lưu Dịch Quân mới có thể trở về Kim Thành, bắt đầu tự lực mưu sinh bằng công việc tay chân.
Còn Lăng Đằng, về sau thì nhờ sự nỗ lực và tài năng của mình mà trở thành một Leader Dance chuyên nghiệp, không những thế còn tự mình mở một cửa hàng motor tương đối lớn.
Quãng thời gian đen tối khi ấy, Gia Yến gần như suy sụp hoàn toàn, nếu như không phải ngày đưa tang mẹ, Bách Tùng vội chạy tới ôm chặt cô vào lòng và nói 4 từ "Cậu còn có tôi" thì có lẽ cô đã quyết định buông xuôi mọi thứ rồi.
Gia Yến hít vào một hơi thật dài, toan định đứng dậy rời đi, thì Bách Tùng vội ghì chặt vai cô lại.
"Em định đi đâu?"
"Đương...!đương nhiên là đi ngủ rồi, không chị Nhược San lại đợi, cả anh nữa! Mau vào với Gà Rán đi!"
Bách Tùng nhếch miệng trêu chọc:
"Không phải ban nãy Gà Rán nói đã chuẩn bị giường cho chúng ta rồi sao?"
Gia Yến xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
"Anh...!anh nghe thấy rồi hả?"
Nhìn thấy khuôn mặt e ngại của Gia Yến trong chút ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ hắt ra, Bách Tùng không nhịn được mà khẽ âu yếm gọi tên cô:
"Gia Yến...."
"Hửm?"
Cô quay đầu, liền chạm ngay bờ môi ấm áp, quyến rũ của Bách Tùng, một tay anh ôm chặt eo cô, một tay ghì lấy gáy cổ đặt lên da thịt mềm mại một nụ hôn ngọt ngào.
"Bách Tùng! Gia Yến! Vào ngủ đi thôi! Ngoài đó nhiều muỗi lắm!"
Tiếng Đường Thẩm vang vọng từng phía sau khiến Gia Yến giật mình vội quay mặt tránh né.
Ngay sau đó cô bật dậy khỏi vòng tay của Bách Tùng, luống cuống đi thẳng vào trong.
- ---------------
Ngày hôm sau, Nguyệt Dực cũng từ Thượng Hải về đến Đồng Lý, đon giờ Nhược San tan làm buổi trưa, nên anh qua trung tâm tư vấn đón cô rồi sau đó mới trở về nhà.
Vì là cuối tuần nên Gà Rán cũng không phải đến trường mẫu giáo, ngay khi trông thấy xe của Nguyệt Dực đậu ngoài cửa, cậu nhóc đã lon ton chạy tới, miệng reo vang:
"A! Chú Dực! Chú Dực!"
Nguyệt Dực sau khi mở cửa xe cho Nhược San liền dang tay nhấc bổng Gà Rán lên cao, vui vẻ chuyện trò:
"Gà Rán! Cho chú Dực ở lại một tối, mai chú đưa Gà Rán đi Lâm Viên Tô Châu và chợ chim cảnh nhé!"
Gà Rán hào hứng vòng tay ôm cổ Nguyệt Dực, giọng trở nên nịnh nọt:
"Chú Dực, cậu Bách Tùng và mợ Gia Yến sắp đi rồi, lúc đó chú ở lại bao lâu cũng được."
Nhược San nhíu mày nhìn Gà Rán khiển trách.
"Gà Rán, hôm qua con vừa nói muốn cậu Bách Tùng ở lại, hôm nay chú Dực vừa đến con liền lật mặt rồi, thật quá đáng sợ."
Nói xong cô lắc đầu bước vào nhà, để lại hai người bọn họ chuyện trò phía sau..