Nhà hàng pháp cao cấp.
6 giờ 30 phút tối.
Chiếc xe vừa dừng lại bên ngoài, Nhược San liền vội vàng theo chân gã tài xế bước vào trong.
Cô đảo mắt nhìn quanh, trông thấy Bạch Uyển Đồng đang thong thả ngồi bên chiếc bàn gần góc phải.
Không chần chừ, cô kéo gọn chiếc áo măng tô rồi vội vàng bước đến, giận dữ nói:
"Em trai tôi đâu? Chị đã làm gì nó rồi?"
Uyển Đồng nhàn nhã nâng ly vang lên nhấp một ngụm, giọng điệu như đùa giỡn.
"Cô ngồi xuống đi đã, làm gì mà căng thẳng thế, tôi chẳng qua chỉ mời cậu ấy một ly cafe, sau đó định cùng ăn bữa cơm, nhưng đáng tiếc lại bị cậu ấy từ chối rồi."
"Chị...."
Nhược San nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt, sau đó vội vàng gọi điện cho Bách Tùng, suốt quãng đường đến đây cô đã không thể nào liên lạc được với cậu ấy rồi, giờ lời Uyển Đồng nói, liệu có tin được hay không?
Điện thoại của Bách Tùng vẫn trong tình trạng thuê bao...
Nhìn thấy nụ cười của Uyển Đồng khiến tâm can cô càng thêm phần nôn nóng.
Cô tiếp tục gọi đến số máy của Tần Minh, bạn cùng phòng với Bách Tùng.
Thật may là Bách Tùng vừa về đến, vừa nghe thấy giọng cậu, Nhược San buồn vui lẫn lộn, buông lời trách mắng: "Em làm gì mà chị gọi không được thế hả?"
Bách Tùng không nghĩ việc Bạch Uyển Đồng tìm đến cậu Nhược San có thể biết, nên dùng giọng bình thản nói chuyện, tránh làm cô lo lắng.
"Điện thoại bị mất rồi, ban nãy em ra ngoài có chút việc, chị gọi có gì quan trọng không?"
"À...không có gì đâu, vậy để chị chuyển tiền cho em, mua điện thoại ngay đi nhé!"
"Không cần, tài khoản em vẫn còn, lát ăn cơm xong em sẽ mua ngay."
Nghe những lời này, Nhược San mới dám thả lỏng cơ thể, cô sau đó bước đến trước mặt Uyển Đồng, khó chịu nói:
"Bạch Uyển Đồng, rốt cuộc là chị muốn gì đây? Tôi đã làm theo yêu cầu của chị, biến mất khỏi tầm mắt của chỉ, vậy mà chị lại năm lần bảy lượt dùng Bách Tùng uy hiếp tôi, bây giờ chị muốn thế nào mới vừa lòng hả?"
"Đừng nóng, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn quan tâm xem cô sống như thế nào thôi mà.
Hay cô cứ coi như bữa cơm này là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này tôi sẽ không làm phiền đến cô nữa."
Nhược San nhìn Uyển Đồng đầy nghi hoặc.
"Chị thật sự có tâm thế sao?"
"Cô nói thế làm tôi buồn đấy, tôi bây giờ đã có thứ mình muốn, có được Hoắc Tần Phong, có được Bạch Lâm, vậy nên muốn chia vui với cô thôi mà."
Uyển Đồng vừa nói xong, thì cô cũng dứt khoát trả lời:
"Nếu thế thì không cần đâu, tôi còn có việc xin phép đi trước."
Đúng lúc Nhược San vừa quay người đi, liền va phải người phục vụ đang bê đồ ăn tới, khiến bát súp nấm cứ thế đổ hết lên người cô.
Theo phản xạ cô đưa tay ôm lấy bụng.
Uyển Đồng kinh hãi đến mức đứng phắt dậy, khiến ly rượu đổ xuống mặt bàn, nhuộm một màu đỏ ẩu.
Rất nhanh, cô ta chạy đến cạnh Nhược San vờ như rất lo lắng.
"Cô làm gì thế hả? Phục vụ kiểu gì vậy? Nhược San cô không sao chứ? Mau cởi áo khoác ra nhanh lên."
Vừa nói Uyển Đồng vừa dùng tay cố tình lôi áo khoác của Nhược San ra, ngay khi vừa thấy chiếc bụng nhô lên, Uyển Đồng bất ngờ đến mức cứng người.
Ánh mắt phóng ra tia căm hận, Uyển Đồng nắm chặt lấy vai cô điên cuồng chất vấn.
"Nhược San, nói tôi nghe cái thai đó là của ai? Có phải là của Hoắc Tần Phong không? Có phải là của anh ta không hả?"
Cảm giác nóng rát đã bắt đầu lan tỏa khắp cánh tay Nhược San, cô ôm chặt bụng nhìn Uyển Đồng đầy sợ hãi.
"Không...!không phải?"
Uyển Đồng như con rắn chúa, nhe nanh về phía cô đầy giận dữ.
"Tại sao cô lại làm thế hả? Đồ khốn khiếp! Tại sao cô dám làm thế với tôi? Tại sao lại dám có thai với anh ta hả?"
Nhược San ôm chặt lấy bụng mình, cô chỉ sợ nếu Uyển Đồng biết, sẽ giết chết con cô mất, nên đành hoảng loạn lắc đầu.
"Không phải...!đó không phải là của Hoắc Tần Phong."
"Vậy là của ai? Của ai hả?"
"Là của tôi!"
Giọng nói vốn quen thuộc vang lên, khiến Uyển Đồng và Nhược San đều kinh ngạc nhìn về phía trước.
"Nguyệt Dực!"
Nguyệt Dực bước tới nắm chặt tay Uyển Đồng ném ra ngoài, sau đó cởi áo khoác, cẩn trọng quàng lên người Nhược San.
"Anh vừa nói cái gì? Anh nói cái thai đó là của anh sao?"
Uyển Đồng không tin, nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.
"Cô yên tâm, cô ấy không còn liên hệ gì với Hoắc Tần Phong nữa rồi, cô cũng đừng tìm gặp cô ấy nữa, nếu tôi biết sau lưng cô lén lút giở trò thì đừng trách."
Dứt lời, Nguyệt Dực khoác tay lên vai Nhược San rồi ôm cô rời đi.
Uyển Đồng nhìn theo hướng hai người bọn họ, cảm giác không cam chịu khiến cô trào lên sự hận thù mạnh mẽ.
Lúc này, cô nhân viên bê đồ ban nãy liền tiến đến chỗ cô, khẽ gọi hai tiếng "Bạch tổng" như muốn nhắc nhở.
Uyển Đồng nở nụ cười nửa miệng đầy tà ác, cất giọng sắc lạnh.
"Mau chạy ra ngoài đó, nói tôi bị vết thương cũ tái phát, cần cấp cứu gấp."
Cô nhân viên đó vội vàng gật đầu, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Đúng lúc cả hai vừa tiến đến chỗ đậu xe, thì cô ta cũng hớt hải chạy tới, sau khi nghe xong Nguyệt Dực đành miễn cưỡng quay vào, trước khi đi còn cẩn thận dặn cô.
"Đợi tôi, tôi xem cô ta thế nào rồi sẽ ra ngay."
Chiếc xe màu đen 7 chỗ đậu cách đó không xa, ngay khi thấy bóng Nguyệt Dực biến mất sau cửa ra vào liền đạp ga phóng tới.
Nhược San còn chưa kịp nhìn lên, thì đã thấy hai gã đội mũ đen lao xuống, bịt chặt lấy miệng cô rồi ném lên xe.
Chưa đầy 20 giây, chúng đã biến mất khỏi khu vực đó.
Nguyệt Dực vào bên trong nhưng cơ hồ không thấy Bạch Uyển Đồng đâu, anh đưa mắt nhìn quanh, rồi quay sang hỏi nữ nhân viên.
"Cô ấy đâu rồi?"
Nữ nhân viên hoảng hốt lắc đầu: "Tôi...tôi cũng không biết thưa ngài, rõ ràng ban nãy cô ấy còn ngồi đây mà."
Nguyệt Dực tỏ ra khá khó chịu, thôi không quan tâm đến Uyển Đồng nữa, mà nhanh chóng trở ra bên ngoài.
Từ xa, trông thấy chiếc áo bị vứt lại trên vỉa hè, Nguyệt Dực kinh sợ chạy tới, vội cầm lấy nó rồi đảo mắt nhìn quanh, miệng không ngừng gọi tên cô.
"Thuê bao quý khách..."
Giọng người tổng đài vang vọng bên tai khiến Nguyệt Dực càng thêm phần lo lắng, lại nhớ đến hành động khác lạ của Uyển Đồng khiến sự giận dữ trong anh như sục sôi.
"Bạch Uyển Đồng! Nếu mẹ con cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi giết chết cô."
..........
Nhược San bị nhóm người đó đưa đến một công xưởng bỏ hoang, chúng thô bạo ném cô xuống nền đất lạnh, rồi tụ tập quanh đống lửa mà uống rượu.
Hay tay, hai chân cô đều bị chúng cột chặt đến mức tê cứng, miệng bị dán chặt bởi băng keo, cảm giác vừa buồn nôn vừa khó chịu cứ liên tục cuộn dâng trong cổ họng cô.
Cô gắng gượng tựa lưng vào mấy bao cát phía sau, mệt mỏi thở từng hơi đứt quãng.
Lúc này vùng bụng dưới truyền đến cơn đau tê dại, mỗi lúc một nhiều, mạnh hơn.
Rõ ràng bên ngoài trời đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng mồ hôi trên trán cô cứ liên tục chảy ra không ngừng, cô lén đưa mắt nhìn về đám người phía trước, tâm trí tràn ngập sự sợ hãi, bất an.
Tại sao cô đã rời đi rồi, đã sống một cách lặng lẽ rồi, vậy mà ai cũng đều không muốn tha cho cô là sao?
Bất chợt ánh đèn xe từ xa chiếu tới, thấy người bên trong bước xuống, đám người đó vội vàng đứng dậy dạt sang hai bên.
Cô nhíu mắt vài cái, sau khi định thần lại, đã thấy bóng dáng có chút quen thuộc đó đang tiến lại gần mình.
"Bạch Lâm Ngạn" tâm trí cô nhất thời bị chấn động, rướn đôi mắt sững sờ nhìn ông ta.
Bạch Lâm Ngạn thô bạo kéo tấm băng dính trên miệng cô, sau đó chau mày nhìn xuống cái bụng nhô lên, liền giật dữ quay sang, vung tay giáng cho tên đứng cạnh một bạt tai.
"Đồ ngu! Cô ta không phải là Bạch Uyển Đồng."
Tên đó hoảng hốt lôi điện thoại từ trong túi ra, nhìn đến ảnh của Uyển Đồng rồi lại nhìn sang Nhược San, miệng lắp bắp vẻ kinh ngạc:
"Không thể nào, rõ ràng rất giống nhau mà...!tại sao không phải được."
Bạch Lâm Ngạn nghiến chặt răng rít lên: "Chúng ta bị nó chơi rồi! Chắc chắn nó đã biết được kế hoạch, nên mới dụ cô ta đến làm kẻ thế mạng.
Được lắm Bạch Uyển Đồng, tao đã đánh giá thấp mày rồi."
Từng lời Bạch Lâm Ngạn nói, như thấm sâu vào tâm trí Nhược San.
Cô không nghĩ tới Bạch Uyển Đồng lại có thể độc ác như vậy.
Vài giây sau, cô nuốt khan một cái, đè nén sự sợ hãi nhìn thẳng vào Bạch Lâm Ngạn: "Ông...!muốn làm gì hả?"
Bạch Lâm Ngạn trầm ngâm một lúc, sau đó cúi đầu nhìn cô nhếch miệng cười.
"Cái thai đó, là của Hoắc Tần Phong có phải không?".