Bảo Bối Em Là Ai

Chương 24: Đừng Sợ! Có Tôi Đây






Chiếc xe bắt cóc Nhược San từ trên đường lớn, đột ngột rẽ vào đường nhánh heo hút.

Lúc này trời bổng nhiên nổi gió, cuốn theo đất cát từ hai bên đường phả vào mạnh vào cửa kính xe.
Ngay từ lúc đuổi theo, Hoắc Tần Phong đã nhanh chóng gọi cho Long Phi, ra lệnh cho cậu lần theo tín hiệu trên điện thoại mà cho người tới ứng cứu.

Tuy nhiên, chiếc xe chở theo Nhược San càng lúc càng tăng tốc, lại chạy đến tận bìa rừng ngoài thành phố, nên khả năng Long Phi tới kịp là không thể.

Gió mỗi lúc một mạnh hơn, từ phía xa còn loé sang những vầng chớp rõ rệt.

Lúc này, chiếc xe bắt cóc dừng lại ở một bãi đất trống gần khu rừng, chúng thô bạo lôi Nhược San từ trên xe quăng mạnh xuống đất.

Trước ánh đèn xe, trông Nhược San như con thú nhỏ bị dồn ép vào đường cùng, cả cơ thể không ngừng run lên.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Nhược San nhích mông từng chút lùi về sau, cô vừa hỏi, vừa đảo mắt liếc nhìn xung quanh.

Giữa nơi hoang vắng không một bóng người, chỉ có một màu đen bao phủ khắp nơi.


Dẫu cho cô có kêu gào đến rát hơi, chắc chắn cũng chẳng có ai nghe thấy, lẽ nào cô thật sự phải bỏ mạng lại nơi này hay sao?
"Các người....làm ơn tha cho tôi..."
Lần này Nhược San chỉ còn cảm nhận được sự sỡ hãi bao trùm tâm trí, dù có mạnh mẽ đến đâu, thì đến lúc này cô thật sự không còn chút nghị lực nào nữa rồi.
Một kẻ tên Vu Dịch tiến đến, vòng hai tay Nhược San ra sau rồi giữ chặt lấy, tiếp theo một gã khác là A Lưu mạnh bạo xé rách váy của cô.

Mặc cho lời van xin khẩn thiết của Nhược San, những kẻ đó vẫn ngang nhiên nhìn cô khóc lóc, mà cười đùa vui vẻ.

Tên còn lại là Phi Báo, đứng dựa lưng vào chiếc xe, bật lên chiếc zippo rồi châm thuốc hút.

Hắn lạnh lùng phả ra làn khói trắng, nheo mắt nhìn Nhược San.

"Bạch Uyển Đồng, 24 tuổi, giám đốc công ty thương mại Bạch Lâm.

Tôi nói đúng chứ?"
Thấy bàn tay thô ráp của hắn chạm vào cơ thể mình, Nhược San hoảng sợ chỉ biết hét lên:
"Đừng! Tôi xin các người...đừng làm như vậy, tôi không phải là người mà các anh cần tìm, tôi không phải là Bạch Uyển Đồng, không phải là Bạch Uyển Đồng."
Cô không muốn làm Bạch Uyển Đồng nữa, không muốn chen chân vào xã hội thượng lưu đầy ân oán, tranh đua này nữa.

Cô chỉ muốn làm Nhược San mà thôi, chỉ muốn quanh quẩn bên người mẹ đáng thương và Bách Tùng của cô mà thôi.
"Hừ! Cô nên tìm một lí do khác thuyết phục hơn."
"Thật mà, tôi không phải là Bạch Uyển Đồng, tôi có thể chứng minh điều đó."
Nhược San liên tục lắc đầu, cố gắng vớt vát lấy một chút hi vọng.
"Không cần nhiều lời, mau chóng xử lí cô ta đi."
"Tôi...ưm...ưm...mm"
Không kịp để cô nói thêm, Vu Dịch đưa tay bịt chặt lấy miệng Nhược San lại, giữ chặt đầu cô vào người hắn.
"Anh Phi, trước khi xử lí cô ta, có thể nào cho bọn em giải toả một lúc được không ạ! Hiếm có khi nào lại được món hàng ngon như thế này." Vừa nói, A Lưu vừa đặt tay lên đùi của Nhược San vuốt ve qua lại, mớn trớn."
Nhược San sợ hãi gắng sức vùng ra, nước mắt cũng chợt thi nhau rơi xuống.
Phi Báo rít một hơi cuối, ném điếu thuốc xuống, rồi dùng chân nghiền nát nó, dứt khoát ra lệnh:
"Không được!"
A Lưu tay đang mân mê bờ mông của Nhược San liền tỏ vẻ tiếc nuối: "Tại sao? Đằng nào cô ta chả phải ngậm miệng."
Phi Báo rút từ trong túi ra một con dao bấm, ánh mắt lạnh lẽo gằn lên: "Đồ ngu! Nếu phát sinh quan hệ, chỉ cần để lại dấu vết trên cơ thể của cô ta, đảm bảo bọn cớm rất nhanh sẽ tóm được mày đấy."
Nghe Phi Báo nói xong, A Lục hoảng hốt rụt vội tay khỏi người Nhược San.
"Xin lỗi! Em sẽ cẩn thận hơn."
Phi Báo từng bước tiến đến trước mặt Nhược San, đem mũi dao sắc nhọn cầm chặt trong chiếc găng tay da.
"Bạch Uyển Đồng, tôi hoá kiếp cho cô."
Nhược San điên loạn vũng vẫy, lẽ nào cuộc sống của cô kết thúc như thế này sao? Không thể nào? Cô không muốn chết! Không muốn chết!

Bầu trời nổi gió lớn, cái lạnh của không khí hoà cùng sự lạnh lẽo khiến toàn thân Nhược San tê buốt, trái tim hoảng sợ đếm mức ngừng đập, cô nhắm chặt đôi mắt đẫm lệ.

Ngay khi mũi dao sáng quắc lao đến, trong vô thức cô lại kêu lên cái tên Hoắc Tần Phong.
Một tia chớp loé lên, làm chói sáng cả một vùng trời.

Hoắc Tần Phong từ xa lao tới, dùng chiếc xe đang đỗ làm đòn đẫy.

Đạp mạnh lên, rồi bật người lên không trung, tung một cú vào ngay mang tai của Phi Báo, khiến thân thể hắn bị bay ra xa.

"Hoắc Tần Phong!"
Đúng là anh ta rồi, một lần nữa lại là Hoắc Tần Phong tới cứu cô.

Người đàn ông này, lẽ nào là đệnh mệnh mà ông trời đã sắp đặt đến cho cô.

Chẳng phải cô vừa rồi còn muốn đẩy anh ra xa, sao bây giờ lại mong mỏi anh đến thế.

Trong khoảnh khắc này, thế giới quan của cô, chỉ tồn tại duy nhất hình bóng của Hoắc Tần Phong
Trước sự xuất hiện bất ngờ của Hoắc Tần Phong, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.
A Lưu vội vàng rút dao ra, lao về phía Hoắc Tần Phong, liền bị anh nhanh tay đấm cho mấy cú vào mặt, trong phút chốc ngã lăn ra đất, máu mồm, máu mũi trào hết ra bên ngoài.

Vu Dịch bỏ tay ra khỏi miệng Nhược San, đưa dao khua khua loạn xa về phía trước, rồi đột ngột dí mũi dao vào cổ của cô, hoảng sợ lùi về sau vài bước.
"Đứng im! Mày còn bước qua đây, tao giết chết cô ta."
Nhược San khó khăn nuốt cổ họng khô khốc xuống, khẽ gọi tên Hoắc Tần Phong.

"Uyển Đồng, đừng sợ, có tôi đây."
Hoắc Tần Phong bước về phía trước, tên đó càng hung hăng dí chặt dao vào Nhược San hơn.

Trong chút ánh sáng lập loè, cô chỉ cảm nhận thấy thứ dịch ấm nóng đang chầm chậm chảy ra trên cổ của mình.
"Mau đứng lại đó cho tao!"
Bất ngờ, một bóng đen từ phía sau áp sát vào Hoắc Tần Phong, Phi Báo nắm chặt dao, lao thẳng về phía anh, Nhược San mở to mắt kinh ngạc, hoảng sợ hét lên: "Tần Phong, phía sau."
Cùng lúc ấy, Vu Dịch giữ chặt Nhược San cũng vung dao lên cao, toan định đâm vào người cô.

Hoắc Tần Phong không quay đầu nhìn lại, chỉ vội lao đến tung một cước vào đúng tay của Vu Dịch, đồng thời túm lấy cánh tay Nhược San, kéo cô về phía mình.

Ánh mắt Hoắc Tần Phong nhanh như chớp đảo quanh, trong tích tắc mũi dao của Phi Báo từ phía sau lưng anh lao tới, Nhược San lại đúng đà lao lên.


Không kịp phản đòn, Hoắc Tần Phong liền xoay người, ôm chặt Nhược San vào lòng.

Ngay tức khắc, mũi dao đâm ngay vào hông của Hoắc Tần Phong.
Hoắc Tần Phong nâng cùi tay trái, dùng sức đánh mạnh về sau, đáp trúng vào mặt của Phi Báo, khiến xương cổ hắn kêu lên "rắc" một tiếng, trước khi cả người bay ra xa.
Lúc này, gió càng thổi mạnh hơn, cuốn theo bụi và lá cây bay lên mù mịt, một tiếng sấm vang lên làm chấn động cả bầu trời đêm.

Rồi mưa trút xuống xối xả, Hoắc Tần Phong đưa tay giữ lấy miệng vết thương, bước từng bước khó khăn về phía Nhược San.

Cơn mưa ồn ào phủ lấp bóng nhỏ bé của Nhược San, cô vội vàng chạy đến đỡ lấy Hoắc Tần Phong, lại thấy anh cởi áo khoác lên người mình.
"Tần Phong...,anh cố chịu một chút..."
Mưa làm lấn át tiếng nói của Nhược San, cô cố vuốt đi làn nước trên mặt, ánh mắt đỏ hoe đưa tay vòng qua eo anh.

"Ừm...!xe đậu ở ngoài kia, chúng ta mau qua đó!"
Cả một vùng đất tối tăm, chỉ còn duy nhất ánh sáng từ đèn ô tô phản chiếu.

Cộng thêm việc mưa to, khiến đường di chuyển ra phía ngoài càng khó khăn hơn.

Đúng lúc này, Vu Dịch từ dưới vũng bùn đất lầy lội, lồm cồm bò dậy chạy ngay đến chiếc xe đang đậu.

Hắn với vội khẩu súng trong hộp xe, rồi quay ra, ngắm về phía hai người bọn họ mà bắn.

Viên đạn xuyên qua màn mưa lao vút qua mái tóc Nhược San, kèm theo đó là tiếng la hét của Vu Dịch vang vọng: "Đứng lại đó cho tao, lũ khốn, chúng mày muốn chạy sao?"
Tim Nhược San phút chốc như ngừng đập, cô run sợ ngước khuôn mặt đẫm nước nhìn lên Hoắc Tần Phong, không thể quay ra chổ đậu xe được nữa rồi.

Vết thương của Hoắc Tần Phong bị mưa tạt vào, càng lúc máu chảy ra càng nhiều hơn.

Hoắc Tần Phong nghiến chặt răng, nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của Nhược San ra lệnh:
"Vào rừng.".