Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 63: Giết gà dọa khỉ




“Bạch Thiếu Thang.”

“Vâng...” Thang Thang một bên nhỏ giọng khóc, một bên cảnh giác câu hỏi của Bạch Thiếu Hiền.

“Bài thi hàng tháng vẫn chưa đưa cho anh xem phải không? Chủ nhiệm Tào nói em bị tụt hơn mười bậc.”

“...” Thang Thang không dám lên tiếng.

“Đi bơi với bạn học cũng không nói cho anh biết?”

“...” Thang Thang cúi đầu thấp hơn. Hóa ra những cái này ông chủ đều biết, chỉ có mình ảo tưởng là đã giấu được ông chủ mà thôi.

Bạch Thiếu Hiền luôn cấm Thang Thang chơi gần nước. Thang Thang không biết bơi, lại cùng mấy đứa bạn học đi bơi, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng. Nhưng nhìn Thang Thang bình An Nhiên trở về, hơn nữa còn tỏ ra vô cùng vui vẻ, cho nên Bạch Thiếu Hiền không mắng cậu nữa. Tuy nhiên, mấy cái lần tương tự như vậy đến hôm nay đều được tính cả một lượt với nhau. (khổ thân T.T)

“Tự đưa tay ra.”

Thang Thang ôm tay, không lên tiếng, nhưng cũng không dám vươn ra, đau.

Bạch Thiếu Hiền hừ một tiếng, vung tay quất mấy cái lên người Thang Thang.

“A....A...Đau...Em sai rồi...A ...Đau...” Loại cành cây nhỏ nhỏ như này đánh vào người rất đau, chưa được ba cái Thang Thang đã lẩn lẩn muốn trốn đi.

Bạch Thiếu Hiền ngừng lại, ra lệnh thêm một lần nữa: “Đưa tay ra.”

Thang Thang khóc lớn, gương mặt tràn đầy nước mắt, nhưng không dám phản kháng, run rẩy đưa tay ra.

Bạch Thiếu Hiền nóng nảy xuống tay, Thang Thang vừa vươn tay ra đã “bốp” một tiếng.

“A..” Thang Thang bị đau, mau chóng rụt tay lại, ôm lấy để trước ngực. Bạch Thiếu Hiền lại quất vào người cậu.

Lần này không cần Bạch Thiếu Hiền nói, Thang Thang cũng tự giác đưa tay ra ngoài.

Thang Thang khóc lóc thê thảm vô cùng, làm cho bốn người đang cúi thấp đầu kia cũng bắt đầu sụt sịt khóc theo.

Bạch Thiếu Hiền đối với bọn họ không chỉ nghiêm khắc mà còn vô cùng lãnh khốc. Nhưng giờ hắn đang đánh Thang Thang, bọn họ cũng cảm thấy rất khẩn trương, so với khi bị đánh thì như thế này còn khắc sâu hơn rất nhiều.

Không phải bởi vì bọn họ đau lòng cho Thang Thang, mà là bởi vì bình thường Bạch Thiếu Hiền yêu thương Thang Thang như thế nào, bọn họ đều được chứng kiến. Vậy mà giờ cậu ấy lại bị đánh thê thảm như thế, vậy thì khi người làm sai mọi chuyện là bọn họ, Bạch Thiếu Hiền chẳng phải là còn có thể hạ tử thủ sao. (kill đó -_-)

Thang Thang khóc đến mức không thở nổi, cũng không tiếp tục cầu xin, bởi bất kể cậu có cầu xin tha thứ như thế nào, giờ đều không có tác dụng, chỉ còn có thể khóc mà thôi.

Lão quản gia ở trong phòng khách mau chóng nhìn quanh, những người khác đều đang vội vàng bày bát đĩa, lầm bẩm: “Đánh lâu như vậy, tốt nhất chúng ta đừng để bị mắc lỗi ở đây.”

Đôi tay Thang Thang bị sưng đỏ hết cả, có nhiều chỗ còn nhìn thấy cả tơ máu. Cả trên thân thể cũng không có chỗ nào khá hơn. Chỉ cần rụt tay lại một chút, sẽ ngay lập tức bị quất trên người.

Toàn thân Thang Thang đau rát, mắt cũng sưng đến nỗi không mở được ra, cảm giác đau nhói lúc đầu khi phải đầu gối quỳ trên mặt đất giờ đã bị thay thế bởi cảm giác đau nhức toàn thân.

Bốn thiếu niên nhìn Bạch Thiếu Hiền không có ý định dừng tay, cũng có chút lo lắng. Thang Thang khóc đến mức sắc mặt tới nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, cổ họng vì kêu nhiều quá mà giờ đã khàn hết cả.

Bạch Thiếu Viêm là người lớn tuổi nhất, cũng ổn trọng nhất, lúc này không đành lòng đứng lên: “Ông chủ, tha cho Thang Thang đi, em ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện, về sau sẽ không dám như vậy nữa.” 

Bạch Thiếu Hiền ngừng lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta: “Thang Thang không hiểu chuyện, vậy mấy người các cậu cũng không chuyện sao?”

Bạch Thiếu Viêm khẩn trương cúi đầu: “Thang Thang nói rằng có chuyện quan trọng, cho nên chúng tôi mới giúp em ấy xin phép. Thang Thang cũng cam đoan trước 5h nhất định sẽ quay về.”

“Vậy lúc trước tôi hỏi tại sao không ai nói?” Bạch Thiếu Hiền quét mắt sang ba người còn lại, nói: “Thang Thang tuy không cùng các cậu lớn lên, nhưng là em trai các cậu, lần sau còn dám làm như vậy, thì bốn người các cậu không chỉ đơn giản đứng đó xem thôi đâu.”

Bạch Thiếu Hiền hôm nay đánh Thang Thang còn là muốn cho bốn người bọn họ xem. Thang Thang không cùng bọn họ lớn lên, mà hắn lại đặc biệt sủng ái Thang Thang hơn cả, cho nên Bạch Thiếu Hiền biết trong lòng bốn người bọn họ cũng không thoải mái, muốn xa lánh Thang Thang. Vì vậy mới cố ý không nói cho Bạch Thiếu Hiền biết Thang Thang đi đâu, để cho Bạch Thiếu Hiền tức giận đánh Thang Thang.

Bạch Thiếu Hiền bắt bọn họ đứng đây nhìn, Bạch Thiếu Viêm liền biết là không thể gạt được hắn. Bạch Thiếu Hiền nhất định là biết rõ rồi, lúc này tốt nhất là ngoan ngoãn khai ra hết.

Bạch Thiếu Hiền quẳng cành cây quật Thang Thang nãy giờ cho Bạch Thiếu Viêm, bỏ lại năm người, chính mình rời khỏi đó. Bốn thiếu niên mau chóng đi theo sau Bạch Thiếu Hiền, không ai đi đỡ Thang Thang. Bởi vì ông chủ chưa nói, cho nên ai cũng không dám động vào Thang Thang.

Thấy Bạch Thiếu Hiền đi rồi, Thang Thang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trên người cậu lúc này vô cùng đau đớn, quay người một cái, không đứng nổi, cũng không dám đứng lên.

Một lúc lâu sau, lão quản gia cầm chăn ra quàng lên cho cậu, đỡ Thang Thang dậy, nhưng không có ôm cậu, vì ông chủ không cho phép. Bạch Thiếu Hiền nói, để cho Thang Thang tự mình trở về.

Thang Thang quỳ đã lâu, đầu gối lúc này đau nhức giống như có hàng vạn kim châm đâm vào. Mà cậu lại càng không dám lấy tay động vào, bởi vì tay cậu lúc này cũng đau không kém.

Thang Thang rất khó khăn mới vào được phòng, nhìn thấy Bạch Thiếu Hiền đang ngồi ở kia, lại bắt đầu run rẩy.

“Tiểu thiếu gia, để tôi dẫn cậu đi.” Thang Thang khẩn trương gật đầu.

Lão quản gia tìm quần áo cho Thang Thang, để cậu tự mình tắm rửa. Nhưng vừa mở ra, Thang Thang đã khóc lên: “Đau... Chú Dư, Thang Thang đau...”

Lão quản gia đau lòng thở dài, quyết định tiếp tục xả nước lên người Thang Thang. Thang Thang lập tức cảm thấy miệng vết thương giống như đang bị xát muối lên vậy.

Vết thương trên người Thang Thang rất nhiều, giăng khắp nơi, co chỗ sưng vêu cả lên, có chỗ còn thấy được cả tơ máu ở đó. Quản gia ôm Thang Thang vào ngực, mặc kệ nước có xối lên người.

Dần dần, Thang Thang cũng bắt đầu thích ứng, không giãy giụa nữa. Được nước ấm xối lên người ngược lại làm cậu thả lỏng một chút. Cậu ngiêng đầu nhìn khuôn mặt có chút nếp nhăn của lão quản gia. Lão quản gia giống như trước ôm cậu gội đầu, làm cho trên người ông cũng dính đầy bọt xà phòng. Mũi Thang Thang ê ẩm, ủy khuất hỏi: “Ông chủ vì sao lại tức giận như vậy? Đánh Thang Thang đau quá.”

“Thang Thang ngoan, không nên trách tiên sinh. Tiên sinh là người hiểu cậu rõ nhất. Hôm nay đánh cậu, nhất định là có nguyên nhân.” Nghe lão quản gia nói như vậy, Thang Thang vẫn cảm thấy ủy khuất. Cho dù có làm sai chuyện, cũng không phải đến mức này chứ.

Đi xuống lầu, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống bên cạnh bàn ăn. Vị trí đều cố định. Bạch Thiếu Hiền ngồi đầu chiếc bàn ăn dài, Thang Thang ngồi ngay bên phải, cạnh hắn.

Thang Thang được quản gia bôi thuốc, quấn rất nhiều băng gạc. Cậu thử cầm thìa, nhưng một trận đau nhói. Cậu cắn cắn môi, hai mắt trước khóc đến sưng đỏ, giờ lại bị phủ bởi một tầng hơi nước, nhưng Bạch Thiếu Hiền vẫn thờ ơ.

Lão quản gia nhìn thấy bộ dạng này của Thang Thang, cảm thấy thật sự rất đau lòng, vì vậy muốn bón cho Thang Thang ăn. Thấy Bạch Thiếu Hiền không nói gì, ông có thể hiểu là tiên sinh đã ngầm đồng ý.

Bữa tối của Thang Thang do tự quản gia làm, cháo cá. Ông sợ Thang Thang khóc lâu bị đau họng, nuốt không trôi cơm, cho nên đặc biệt làm món này. Thang Thang giờ cũng rất đói bụng, ngoan ngoãn mở to miệng để lão quản gia đút cho ăn.

Cơm nước xong, nhìn người hầu dọn bát đĩa để bưng trà lên, Thang Thang lại bắt đầu khẩn trương. Cậu và Bạch Thiếu Hiền ở cùng một chỗ, ăn cơm xong muốn đi về phòng, cậu thật sự không dám một mình đối mặt với Bạch Thiếu Hiền.

Trước mặt những người khác đều là một ly trà nóng, chỉ có của cậu là một bát trà gừng. Thang Thang hơi giương mắt liếc nhìn Bạch Thiếu Hiền một cái. Không tồi, không khó coi lắm. Thang Thang tự an ủi bản thân một chút, ông chủ nhất định là không tức giận đến thế.

Lên tầng, Bạch Thiếu Hiền liền đưa ra tờ đề: “Đây là thầy Tào đưa, bài tập đêm nay.”

Thang Thang run tay nhận lấy, dùng cổ tay nhấc túi sách, muốn trốn vào thư phòng.

“Đứng lại.” Bạch Thiếu Hiền lạnh lùng nói, làm cho tay Thang Thang run lên, túi sách liền rơi xuống mặt đất. Cậu xoay người nhặt lên, Bạch Thiếu Hiền đã đứng ở trước mặt cậu, bế cậu lên, đặt ở trên giường, hỏi: “Vì sao hôm nay anh đánh em?”

“Bởi vì em trốn học, không nói cho anh, khiến anh lo lắng.: Thang Thang cúi đầu, nhỏ giọng trả lời, cổ họng khàn khàn.

Bạch Thiếu Hiền trầm mặc, khẽ thở dài. Làm sao hắn có thể không đau lòng, đánh cậu, bản thân hắn sao có thể cảm thấy dễ chịu được chứ.

Bạch Thiếu Hiền muốn tháo băng ra một chút, Thang Thang sợ hãi, rụt tay lại. Bạch Thiếu Hiền đau lòng, nhẹ nhàng nói: “Để anh xem.