Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 61: Thang Thang




Tháng mười, thời tiết rất đẹp, không nóng, mà cũng không quá lạnh.

An Nhiên không hiểu vì sao lại mời Đỗ Nhược, điều này làm cho Đỗ Nhược cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không chối bỏ được ý muốn cùng bạn học ra ngoài chơi. Từ khi mười sáu tuổi cậu đã vào ‘‘Bóng Đêm’’. Từ đó về sau, cuộc sống của cậu đã không còn xuất hiện hai chữ ‘bạn học’ bao giờ nữa.

Buổi sáng, Đỗ Nhược ngẫm lại ngày hôm qua rốt cuộc Trần Vũ Dương đã trả lời ra sao. Nhưng không tài nào nhớ nổi rốt cuộc là hắn đồng ý, hay không đồng ý. Đỗ Nhược khẽ cắn môi, thôi kệ, cho dù Trần Vũ Dương không đồng ý, chủ nhật này cậu nhất định phải đi.

Đỗ Nhược hôm nay xin nghỉ một ngày, Trần Vũ Dương nói, đến khi nào cậu đi đường mà không còn khập khiễng nữa thì mới có thể ra khỏi cửa.

Trong nhà, người giúp việc không thích nói chuyện, ít nhất ở trước mặt bọn họ, họ không thích nói chuyện. Trong nhà nhiều người, nhưng ít việc, cho nên đại đa số thời gian bọn họ đều tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.

Đồ Liên đi đưa Mộ Tư đi học, Đỗ Nhược càng cảm thấy nhàm chán. Mở ti vi, khuôn mặt của Trần Vũ Dương liền xuất hiện. Đỗ Nhược chẹp miệng, nhớ ra đến bây giờ mông vẫn còn đau, dùng sức bấm vào cái điều khiển từ xa, đổi qua kênh khác.

Ở trường học, Đỗ Nhược không có bạn bè. Điều này làm cho cậu càng lười đến trường học hơn. Thật vất vả mới có thể có dịp tụ họp đông vui như này, Đỗ Nhược rất mong chờ. Bởi vì lúc trước, cậu thường xuyên sinh bệnh, cho nên Đỗ Nhược cũng ít tới trường học. Cậu hơi hối hận đã đuổi Chu Trì đi. Nhưng dù sao Chu Trì cũng là người của Trần Vũ Dương, còn có những chuyện khác nữa, cậu không thể ích kỷ bắt anh ta lãng phí thời gian chơi với cậu được.

Đỗ Nhược gọi điện thoại cho Thang Thang, mời cậu ấy tới nhà chơi.

Thang Thang còn là một học sinh, trong ba người bọn họ, Thang Thang là người nhỏ tuổi nhất. Lúc đến ‘‘Bóng Đêm’’, cậu chỉ mới mười ba tuổi. Ông chủ cho cậu đến trường, mãi cho đến năm nay thi lên đại học. Thái độ của ông chủ đối với Thang Thang mà nói, vẫn luôn rất đặc biệt. ‘‘Bóng Đêm’’ sẽ không để cho một đứa nhỏ còn vị thành niên vào, nhưng năm đó, ông chủ lại liếc mắt một cái liền chọn trúng Thang Thang. Khi đó Đỗ Nhược còn ở ‘Bóng Đêm’ chỉ biết ông chủ đối với Thang Thang , bởi vì Thang Thang chưa bao giờ tiếp khách, sau đó lại thấy quan hệ của ông chủ với Thang Thang cũng khá mập mờ nữa.

Nhưng điều Đỗ Nhược không nghĩ tới là Thang Thang hết mười tám tuổi thì sẽ trở về ‘Bóng Đêm’ tiếp khách. Sự tình trong chuyện này Đỗ Nhược mặc dù có biết một chút, nhưng ông chủ nghĩ như thế nào, cậu thực sự không biết.

Nhưng bây giờ rốt cuộc cũng khá hơn. Thang Thang và ông chủ, cuối cùng bọn họ cũng ở cùng một chỗ.

Khi Đỗ Nhược gọi điện thoại cho Thang Thang, Thang Thang vẫn còn đang ngủ. Vừa nghe thấy giọng Đỗ Nhược, cậu liền tỉnh ngủ : "Anh Nhược Nhược, có chuyện gì vậy? Có phải là anh ta lại bắt nạt anh tồi, anh ta lại không quan tâm anh sao? Anh chờ nhé, em và ông chủ sẽ đến đón anh ngay bây giờ." (*nhịn cười* =))))

Đỗ Nhược dở khóc dở cười, trong lòng lại có chút thở dài, xem ra, tương lại của Nhược Nhược cậu trong mắt bọn họ cũng rất hoài nghi. Không phải Trần Vũ Dương rất không thể tin, mà là chính cậu cũng không thể chắc chắn điều gì hết: "Không có đâu, anh rất tốt, mỏ quạ đen này, nói linh tinh cái gì đó. Hôm nay không phải đi học thì đến chỗ anh chơi đi."

"Anh Nhược Nhược, hôm nay em còn hai tiết á." Thang Thang có chút do dự. Việc học tập của cậu, ông chủ vẫn luôn giám sát vô cùng nghiêm ngặt. Nếu để cho ông chủ biết cậu vì đi chơi nghỉ học, nhất định sẽ tức giận lắm.

"Thang Thang tốt mà, em xin phép thầy giáo đi mà..." Đỗ Nhược làm nũng, Thang Thang lòng mền nhũn, lập tức đồng ý : "Anh Nhược Nhược, anh chờ em nhé, em đến ngay." (Nhược a Nhược sao nỡ dụ dỗ trẻ em thế Ộ_Ộ )

Đỗ Nhược tự mình ra cửa đón Thang Thang, nhìn thấy cậu thở hổn hển chạy tới, liền hỏi: "Sao lại phải vội như thế?"

"Sợ anh chờ sốt ruột." Thang Thang giải thích. (ô...ô cưng vại :3)

Đỗ Nhược cười cười, nắm lấy tay cậu dắt vào trong.

Nhưng đi chưa được hai bước, Thang Thang liền dừng lại, hỏi: "Anh Nhược Nhược, anh làm sao vậy, sao lại đi đứng như thế?"

Đỗ Nhược ủy khuất: "Bị dạy dỗ."

Thang Thang lập tức tức giận nói: "Sao anh ta cứ dạy dỗ anh như thế chứ. Anh Nhược Nhược, nếu anh ta ức hiếp anh, chúng ta trở về ‘Bóng Đêm’ đi, không cần gặp lại hắn nữa."

Trong lòng Đỗ Nhược ấm áp vô cùng, so với bản thân còn muốn cưng Thang Thang nhiều hơn: "Thang Thang ngoan, chỉ có em là tốt nhất."

Hai người cũng không còn vào nhà, Thang Thang đặt túi sách ở một bên, hai người đi tới bãi cỏ nằm xuống.

Cỏ nhỏ trên sân đã bắt đầu biến sắc, cả một vùng rộng lớn xanh mướt. Đỗ Nhược cực sợ ngứa, điều này Thang Thang là người hiểu biết nhất. Chỉ trong chốc lát, Đỗ Nhược đã không chịu nổi, thiếu chút nữa là rơi nước mắt, đành phải bằng bất cứ giá nào, ôm lấy cổ Thang Thang. Hai người giãy dụa trong chốc lát, giống như một đứa trẻ lăn lộn trên bãi cỏ.

Một lát sau, Đồ Liên trở lại. Nhìn hai đứa trẻ trên cỏ, vốn muốn kêu Đỗ Nhược vào trong, sợ chơi lâu bên ngoài sẽ bị lạnh. Nhưng vừa thấy Đỗ Nhược cùng Thang Thang, hai người đang chơi rất vui vẻ, liền để bọn họ như vậy. Nhưng trước khi Trần Vũ Dương về, nhất định phải làm cho Đỗ Nhược quay vào thay quần áo, bằng không tiên sinh nhất định sẽ tức giận.

Người hầu bưng hoa quả tới, Đỗ Nhược dùng dĩa trên khay gẩy gẩy, hỏi: "Không có quýt sao?"

"Tiên sinh phân phó, hai ngày nay cậu Đỗ Nhược không được ăn quýt." Người trả lời là một cô gái, tuổi cũng không lớn, là con của dì nấu ăn trong phòng bếp, chuẩn bị học ở trường gần đây, hai ngày nay đang ở làm thủ tục chuyển trường. Vừa vặn không có việc gì, cho nên ở trong nhà giúp đỡ làm chút chuyện vặt.

"A! Tôi nhớ ra rồi, cậu sẽ học ở trường của tôi đúng không?" Đỗ Nhược cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến tương lai có ở bạn bè ở trường học, hai mắt không khỏi sáng lên.

"Vâng, tuần sau tôi sẽ đi học ."

Đỗ Nhược lập tức nhảy dựng lên: "Tôi sẽ đi nói với Trần Vũ Dương, để cậu học cùng lớp tôi nhé."

Thang Thang bất mãn, rầu rĩ đứng lên: "Sang năm em cũng lên đại học, có thể ở bên cạnh anh Nhược Nhược có được không? Anh Nhược Nhược... Anh chơi cùng Thang Thang có được không?"

Đỗ Nhược mau chóng ôm lấy Thang Thang: "Thang Thang ngoan, anh Nhược Nhược sẽ không bỏ em lại, chờ em lên đại học, ba người chúng ta liền cùng nhau chơi nhé."

Thang Thang có chút nóng nảy: "Anh sẽ chơi cùng chị ấy, không chơi với em nữa phải không?"

"Không có, anh thích Thang Thang nhất, làm sao có thể không chơi với em được." Đỗ Nhược hôn lên hai má Thang Thang: "Đến lúc đó, chúng ta sẽ chơi cùng nhau mỗi ngày." (ọ_ọ các bạn nghĩ lên đh chỉ chơi thuôi sao, sướng vại Ọ_Ọ)

"Nhưng sang năm, anh đã học năm 3 rồi." Thang Thang buồn buồn cúi đầu xuống.

Cô gái đứng ở một bên, hoàn toàn chính là người ngoài cuộc, cười cười, nói với Đỗ Nhược: "Cậu Đỗ Nhược, tôi không học khoa mỹ thuật tạo hình, cho nên chúng ta không thể cùng học một lớp đâu."

Thang Thang lập tức nói: "Em sẽ học khoa mỹ thuật tạo hình, em muốn học cùng anh Nhược Nhược."

Cả hai cùng cười lớn, tiếp tục ngồi trên nền cỏ xanh mướt tán gẫu