Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 60: Ngọt ngào




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơm nước xong xuôi, Đỗ Nhược đi đánh răng, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Đêm rồi, thật là mệt mỏi.

Cậu nhìn Trần Vũ Dương, thấy hắn không có ý muốn nghỉ ngơi lúc này, liền hỏi: “Còn có chuyện phải làm sao?”

“Ừ, em ngủ trước đi.” Trần Vũ Dương cúi người hôn một cái lên trán cậu.

Đỗ Nhược không hài lòng, chu miệng: “Em đây cũng không cần ngủ.”

“Ngoan, ngủ trước đi, xong việc anh sẽ ngủ.” Trước kia Đỗ Nhược cũng thích như vậy, mỗi lần bị hắn dạy dỗ, xong xuôi là lại ngủ cùng nhau. Thường thì Trần Vũ Dương sẽ dỗ cậu ngủ trước, đến khi nào cậu ngủ hẳn rồi mới đi làm việc. Cũng có khi Trần Vũ Dương ôm Đỗ Nhược vào trong ngực, một bên sẽ giải quyết công việc của mình, lúc nào Đỗ Nhược ngủ say, hắn sẽ đặt cậu xuống giường.

“Nhược Nhược ngoan, hôm nay thực sự không được, anh có chuyện quan trọng phải làm.” Xế chiều hôm nay đi tới khu mộ, khí trời vốn đã không được tốt, quần cậu lại bị hàn khí làm ẩm, buổi tối này lại lăn qua lăn lại như vậy, Trần Vũ Dương sợ Đỗ Nhược không nghỉ ngơi tốt, lại sinh bệnh thì quả thực hắn không thể yên lòng làm việc được mất.

Đúng là Đỗ Nhược có vẻ không khỏe thật, ánh mắt đều lộ vẻ không có sức sống, nhưng lại cứ muốn nhìn Trần Vũ Dương làm việc. Bởi vì cậu biết Trần Vũ Dương hôm nay không có tâm tình đi giáo huấn người nữa, cho nên Đỗ Nhược càng trở nên tùy hứng: “Em không thích ngủ một mình, em muốn đến thư phòng với anh cơ.”

Trần Vũ Dương nhíu mày, khẽ gật đầu: “Trước 10h là phải đi ngủ, bằng không lần sau sẽ không cho em đi cùng nữa.”

Đỗ Nhược vui vẻ cười, đưa hai tay ra. Trần Vũ Dương liền bọc chăn rồi bế cậu lên. (ai có thể tưởng tượng cảnh tượng này ko, ôi bạn Nhược đã ko còn là trẻ em mà tiến hóa thành em bé zồi~)

Lúc đi đến cửa phòng Trần Mộ Tư, Đồ Liên xuất hiện. Trần Mộ Tư vừa thấy Đỗ Nhược, lập tức kêu lên: “Nhược Nhược, anh lại để cho cha ôm ấp kìa, dọa người quá đi.” (^^^)

Đỗ Nhược không cam lòng nói: “Em thì biết cái gì. Đồ Liên không phải là vẫn thường xuyện ôm em đấy thôi.”

“Đó là bởi vì em còn nhỏ chứ. Nhược Nhược, anh cũng còn nhỏ chắc?”

Đỗ Nhược trừng mắt liếc thằng bé một cái, giùng giằng muốn trèo xuống từ trong lòng Trần Vũ Dương: “Không ôm iếc gì nữa, em tự đi.”

Trần Vũ Dương hơi dùng sức, giữ chặt hai tay, ngăn Đỗ Nhược đang nhúc nhích lại: “Đừng tìm Mộ Tư náo loạn.”

“Thả em xuống, em muốn tự đi.” Đôi mắt Đỗ Nhược xinh đẹp của mở tròn, hơi trừng lên nhìn hắn: “Em không có đi tìm Mộ Tư nhé.”

Trần Vũ Dương cười khổ, đành phải đưa mắt ý bảo Đồ Liên mau chóng đi vào: “Sàn nhà rất lạnh, mà em không có đi giày.”

“Mặc kệ, mặc kệ, em muốn tự đi.” Đỗ Nhược đá đá chân, giãy giụa muốn xuống.

Trần Vũ Dương sợ cậu ngã, đánh phải thả cậu xuống. Sàn nhà lạnh lẽo, Đỗ Nhược run run. Nhưng cái cậu cảm nhận được trước lại là đau đớn, Đỗ Nhược rên một tiếng, sau đó lấy tay che mông. Trần Vũ Dương nhanh tay đỡ cậu, nhìn vào cặp mắt đong đầy nước mắt kia của Đỗ Nhược. Hắn hối hận lúc trước đã xuống tay quá nặng.

“Vẫn không đỡ hơn chút nào sao?” Trần Vũ Dương bất đắc dĩ hỏi.

“Đều là do anh làm hai. Anh bắt nạt em, Mộ Tư cũng bắt nạt em, chỉ có mỗi Đồ Liên là tốt với em thôi.” Nói xong, Đỗ Nhược lại muốn khóc lên.

“Được rồi, đừng khóc.” Trần Vũ Dương xoa xoa khóe mắt Đỗ Nhược. Thật sự là đang dỗ dành một đứa trẻ mà, bởi thế lúc nào cũng chỉ có hai câu kia. Nếu quá cứng rắn, lại sợ dọa đến Đỗ Nhược, trái lại còn làm cậu khóc lớn hơn nữa. Hắn biết bởi vì hắn hiện tại nuông chiều cậu, cho nên giờ Đỗ Nhược cậu biện pháp mềm cứng đều không chịu a~ (anh thông cảm, trẻ con mà ^^~)

Trần Vũ Dương nhớ tới trước kia, lần đầu tiên gặp mặt liền hung hăng dạy dỗ cậu một hồi. Khi đó thân thể Đỗ Nhược vẫn tốt. Hiện tại, Trần Vũ Dương thật sự là không thể xuống tay ngoan độc như trước được, cùng lắm là mấy phát đánh là xong việc, thế nên là Đỗ Nhược chỉ đau hai ngày rồi quên luôn dạy dỗ của hắn. (ra là anh cũng có nỗi khổ cơ P)

Trần Vũ Dương mở máy tính ra, kêu Đỗ Nhược đừng lộn xộn, sau đó hắn tự đi tìm chút tư liệu.

Đỗ Nhược vén vén văn kiện trên bàn ra, hai chữ An Viễn lập tức đập vào mắt. Đỗ Nhược nhíu mày, đang chuẩn bị mở hẳn tư liệu ra, Trần Vũ Dương lập tức giữ tay cậu lại: “Đừng động vào.”

“Em muốn xem.” Đỗ Nhược bất mãn kháng nghị.

“Không được xem.” Trần Vũ Dương một tay ôm lấy Đỗ Nhược, giam cậu vào lòng mình: “Nhược Nhược, không thể quá tùy tiện.”

Đỗ Nhược ủy khuất, chớp chớp mắt nhìn hắn, cuối cùng là không nói gì.

Thư phòng cực kỳ yên tĩnh, Đỗ Nhược cũng không làm ồn đến hắn. Nhàm chán nhìn xung quanh một lượt. Trong này không có gì làm cậu hứng thú hết. Vì thế, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Dương, dưới ánh đèn, trông hắn quả thực là có nhu hòa đi rất nhiều so với cái vẻ băng lãnh thường ngày.

Một người như vậy, sao có thể không làm cho người ta động tâm. Giống như một con sư tử, trước mặt mọi người thì luôn kiêu hãnh, cao cao tự tại, nhưng ở trước mặt cậu lại trở nên nhu tình như vậy, thì sao có thể không làm cho người ta mê luyến được chứ?

Đỗ Nhược nhớ lại những chuyện trước, càng nghĩ, nụ cười trên mặt lại càng nở rộ.

Trần Vũ Dương cúi đầu nhìn cậu. Mặc dù không biết cậu đang suy nghĩ điều gì, nhưng cười vui vẻ như vậy, làm Trần Vũ Dương cũng muốn cười theo. Đỗ Nhược ngửa mặt lên, cắn một một cái lên cằm Trần Vũ Dương, dùng lực không quá nặng cũng không quá nhẹ, để lại một vòng dấu răng nhàn nhạt. Trần Vũ Dương để mặc cậu nháo, không để ý tới, tự nhiên lật xem tư liệu trên tay.

Không lâu sau, Đỗ Nhược liền dần thiếp đi, hô hấp đều đều, không có phát sốt nữa. Điều này làm cho Trần Vũ Dương rất an lòng.

Đắp chăn cho Đỗ Nhược, Trần Vũ Dương xoa xoa bả vai, hơi đau nhức một chút. Trong khoảng thời gian gần đây, thật không dễ dàng làm cho cậu lên cân được. Nghĩ tới đây, Trần Vũ Dương không nhịn được nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Đỗ Nhược thực ra không kén ăn, chỉ là từ khi bị bệnh nên rất nhiều thứ không thể ăn, mà sức ăn cũng giảm sút nhiều, cho nên Trần Vũ Dương luôn luôn lo lắng, sợ rằng cứ tiếp tục thế này thì Đỗ Nhược sẽ gầy khô mất. Một năm nay, cuối cùng Đỗ Nhược cũng khôi phục một chút, không giống trước kia thường xuyên ngã bệnh, mà phần lớn thời gian đều nằm ở trên giường mệt mỏi nữa.

Trần Vũ Dương xoa xoa mái tóc mềm mại của Đỗ Nhược, đang chuẩn bị đứng dậy trở về thư phòng, Đỗ Nhược mơ mơ màng màng kéo hắn lại, miệng lầm bầm: “Ngày mai họp lớp, em muốn đi.”

Trần Vũ Dương nghĩ nghĩ, nhưng rồi vẫn là từ chối: “Không được.”

Nơi có quá nhiều người, Trần Vũ Dương không muốn cho cậu đi. Hắn cũng không muốn Đỗ Nhược đi học đại học, nhưng cũng là bởi vì yêu cầu của Đỗ Nhược, bằng không hắn đã sớm cho cậu một công việc rồi nghỉ học rồi.

Họp lớp đại học, nhất định sẽ uống rượu. Đây là phần đau đầu nhất của chuyện này. Đỗ Nhược không phải là học sinh tiểu học nữa, đã là sinh viên rồi, mà là sinh viên tụ lại một chỗ, thì nhất định không thể chỉ uống rượu không thôi như vậy đâu.

Đỗ Nhược vẫn mơ màng ngủ, Trần Vũ Dương nói cái gì cậu cũng không nghe thấy, nghiêng người, đẩy chăn qua một bên. Trần Vũ Dương kéo vào cho cậu, đắp lại cẩn thận. Đỗ Nhược không kiên nhẫn hừ hừ hai tiếng, giống như con mèo nhỏ đang thấp giọng rên rỉ: “Nóng...”