Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 59: Một cái tát, một cái kẹo




Đỗ Nhược chậm chạp ngồi lên xe, cẩn thận đánh giá sắc mặt Trần Vũ Dương. Tuy cậu có hơi sợ hãi, nhưng cũng rất là vui vẻ, so với thái độ lạnh nhạt hai ngày nay của Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược còn mong Trần Vũ Dương có thể phát hỏa với cậu hơn, ít nhất nó còn thể hiện cho việc Trần Vũ Dương vẫn đang để ý đến cậu.

Trần Vũ Dương kéo thân thể Đỗ Nhược lên một chút, lấy tay dò xét quần Đỗ Nhược, lạnh, và hơi ướt. Trần Vũ Dương nhíu mày, một tay kéo quần Đỗ Nhược xuống. (Ố.Ồ đừng làm mình hiểu nhầm =]] )

Đỗ Nhược không có vùng vẫy, Chu Trì và lái xe ngồi phía trước cảm thấy hơi ngượng ngùng với tình huống, nhưng mà mọi người và Trần Vũ Dương đều rất thức thời, cái gì không nên thấy thì không thấy, còn hắn thì cũng tự động che chắn cho cậu rồi.

Trần Vũ Dương vứt quần sang một bên, lấy chăn phủ lên cho cậu.

Từ lúc Đỗ Nhược chuyển từ Thượng Hải đến đây, trên xe Trần Vũ Dương chưa bao giờ thiếu áo khoác hay chăn ấm sạch sẽ hết. Đỗ Nhược sợ lạnh, hơn nữa còn là cực kỳ sợ lạnh. Ngoài ra còn rất thích ngủ ở trên xe, cho nên Trần Vũ Dương luôn tự mình chuẩn bị tốt mấy thứ này.

Đỗ Nhược đưa tay ra, muốn ôn Trần Vũ Dương, nhưng cuối cùng lại không dám.

Một lúc lâu sau, Đỗ Nhược không nhịn được hỏi: “Anh...Anh muốn xử lý Đào Hữu thế nào?”

Trần Vũ Dương vốn là đang tức giận, đúng là lần này Đỗ Nhược thật sự ngốc nghếch lắm, làm ra chuyện như thế, giờ lại còn ngây ngốc đi hỏi hắn như vậy. Lửa giận trong lòng Trần Vũ Dương đột nhiên bốc lên, đánh vào mông cậu mấy cái.

Nước mắt của Đỗ Nhược lập tức trào ra, đau nhưng không dám kêu. Theo phản xạ, Đỗ Nhược muốn lấy tay bảo vệ địa phương kia, Trần Vũ Dương dễ dàng đè hai tay cậu lại, tay lại nhanh chóng đánh mấy lần nữa.

Quần bị cởi, chăn lại bị vén lên, cho nên hắn đánh lần này đặc biệt đau.

Đỗ Nhược ủy khuất nhìn hắn: “Đau... Trần Vũ Dương...Đau...”

“Cho em tập làm quen.” (==") Trần Vũ Dương tức giận, lại đánh mấy lần nữa, làm cho Đỗ Nhược khóc thê thảm.

Chu Trì nghe tiếng khóc thê thảm ấy mà hai bả vai cũng run rẩy theo, có chút không đành lòng, nhưng quả thực là cậu không có gan đi khuyên giải lúc này.

“Đừng đánh, đau... Trần Vũ Dương...Em không dám... Em sai rồi.... A.. Đau... Anh, đừng đánh nữa mà, em xin lỗi, xin lỗi, em biết sai rồi....”

Mãi mới về đến nhà, Trần Vũ Dương cũng không nỡ hạ thủ nữa.

Ôm Đỗ Nhược vào nhà, Đồ Liên đã chuẩn bị bữa tối xong. Trần Vũ Dương mang Đỗ Nhược lên tầng thay quần áo. Vào phòng, Trần Vũ Dương liền để cậu xuống, cái chăn rơi xuống. Đỗ Nhược nhất thời cảm thấy lạnh muốn chết, vội vàng lấy cái quần Trần Vũ Dương vứt lại thay. Nhìn nhìn, lại hỏi: “Quần lót anh ơi?”

“Tự tìm đi.”

“Hầy.” Môi Đỗ Nhược chu lên, ủy khuất đứng lên đi lấy quần lót. Chờ cậu thay xong quần áo, Trần Vũ Dương đã đi xuống lầu trước. Đỗ Nhược đành phải khập khiễng xuống nhà.

Trần Mộ Tư vừa thấy bộ dạng này của Đỗ Nhược liền kêu lớn: “Nhược Nhược, anh lại bị cha dạy dỗ sao?”

Đỗ Nhược làm cái mặt quỷ với Mộ Tư, xong lại cẩn thận nhìn Trần Vũ Dương đang ngồi bên cạnh. Đỗ Nhược từ từ ngồi xuống, vừa đặt mông xuống, cậu đã đau đến chảy nước mắt.

Đỗ Nhược cảm thấy mình gần như không chịu nổi nữa, nhưng cậu không dám kêu ca gì.

Đang chuẩn bị cầm đũa, Trần Vũ Dương lại đột nhiên lên tiếng: “Đừng ăn, lên lầu đi.”

Đỗ Nhược ngẩng đầu khó hiểu nhìn Trần Vũ Dương, tức giận bỏ đũa lại, cố tình làm ra tiếng động lớn, sau đó nhe răng trợn mắt đi lên lầu.

Đồ Liên nhìn thấy, khẽ cười cười, dọn đũa của cậu đi, người làm chuẩn bị mang đi, Đồ Liên lại ngăn cản, lắc đầu: “Bỏ vào cái khay thức ăn đi.” Y biết, Trần Vũ Dương nhất định không để cho Đỗ Nhược phải đói bụng đâu.

Lúc Trần Vũ Dương đi vào, Đỗ Nhược đã tắm xong, đang nằm trên giường, cả người đều trốn ở trong chăn. Trần Vũ Dương bất đắc dĩ cười cười, mỗi lần Đỗ Nhược tức giận cái gì là đều trốn ở trong chăn như vậy.

Trần Vũ Dương đặt khay ở đầu giường, vén chăn lên, một tay ôm Đỗ Nhược lên đặt lên đùi mình. Động tác tuy rất nhanh, nhưng lại rất dịu dàng.

Tóc Đỗ Nhược do nằm trong chăn lâu giờ đã bị loạn lên một chút. Nhưng căn bản là do tóc cậu rất mềm, cho nên nhìn không những không vấn đề gì mà còn rất đáng yêu.

Trần Vũ Dương lật người cậu lại, Đỗ Nhược lập tức sợ hãi hét to: “Em biết sai rồi, không dám nữa đâu, đừng đánh, đau lắm, đau lắm...”

Trần Vũ Dương nhẹ nhàng trấn an : “Đừng lộn xộn, để anh xem.”

Biết mông mình sẽ không sao, Đỗ Nhược lập tức yên lòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khay đồ ăn đang ở trên bàn. Cậu đưa tay ra với, hự, không tới. (hô hô bữa nay tội Đỗ Nhược đáng eo ghê =]]]]])

Trần Vũ Dương dở khóc dở cười đặt cậu ở trên giường, Đỗ Nhược lập tức tiến tới khay thức ăn. Trần Vũ Dương đi lấy ít thuốc, Đỗ Nhược đã nằm lỳ ở trên giường bắt đầu ăn.

Trần Vũ Dương lấy bát cơm trên tay cậu: “Nằm sấp xuống đi, bôi thuốc xong thì ăn.”

“Ăn trước đã, bôi thuốc sau.”

“Bôi trước rồi ăn có được không?”

Biết Trần Vũ Dương sẽ không động thủ lần nữa, lá gan Đỗ Nhược lại bắt lớn: “Không muốn, không muốn, em muốn ăn cơm trước.”

“Nhược Nhược ngoan, nghe lời, chúng ta bôi thuốc trước nhé.” Trần Vũ Dương dụ dỗ.

“Không muốn, em muốn ăn cơm trước...Em muốn ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm...” 

“Đỗ Nhược.” Trần Vũ Dương giận, Đỗ Nhược lập tức ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa, tùy ý để Trần Vũ Dương cởi quần ngủ màu vàng nhạt của cậu ra.

Trần Vũ Dương bôi thuốc cho cậu, lúc hắn bôi, cậu đau, nhưng không dám kêu, chỉ biết cắn cắn ống tay áo.

Trần Vũ Dương bỏ thuốc vào ngăn tủ, chỉ mấy giây ngắn ngủi, Đỗ Nhược đã nhỏ giọng khóc Trần Vũ Dương ôm cậu vào trong ngực, hỏi: “Sao lại khóc nữa?”

Đỗ Nhược cắn cắn môi dưới, hai mắt sáng rực đang bị một tầng hơi nước mỏng manh bao phủ, làm cho đôi mắt cậu càng trở nên long lanh giống như hai viên hắc ngọc lấp lánh. Cậu cứ như vậy ngửa đầu nhìn Trần Vũ Dương, một bên nhỏ giọng khóc, một bên tự mình lau nước mắt.

Trần Vũ Dương nhìn cậu khóc mà đau lòng, hôn lên trán cậu: “Nhược Nhược ngoan, đừng khóc, chúng ta ăn cơm có được không?”

Đỗ Nhược không để ý tới, tiếp tục khóc, thân thể co lại, rúc vào lòng Trần Vũ Dương. Trần Vũ Dương biết Đỗ Nhược cuối cùng là đang băn khoăn chuyện gì: “Có phải em vẫn đang giận anh chuyện bỏ em lại bệnh viện không?” 

Đỗ Nhược gật gật đầu, nghẹn ngào nói: “Anh đêm qua cũng không quan tâm em, hôm nay còn đánh em, vừa rồi còn hung dữ như vậy.”

Trần Vũ Dương nghe cậu lên án từng chuyện một như vậy, cười cười, đưa tay ôm lấy cậu, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: “Là anh không tốt, là anh nên bị đánh, vì đã bắt nạt Nhược Nhược.” 

Đỗ Nhược khẩn trương gật gật đầu: “Đúng là anh không tốt thật.” (chết cười vk ck nhà này =]])

“Thế về sau anh không đánh nữa nhé? Cũng không hung dữ như vậy nữa?” Đỗ Nhược đưa mặt lại gần, chớp mắt nhìn hắn.

Trần Vũ Dương có chút dở khóc dở cười, đành phải nhẹ nhàng lảng tránh: “Nhược Nhược ngoan ngoãn, sau này sẽ không chọc giận anh nữa có được không?”

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, lắc đầu, lại gật đầu, một bộ dạng rất là xoắn xuýt. (:v: hẳn là r suy nghĩ nhiều lắm) Trần Vũ Dương thừa dịp này mới mau chóng bưng bát cơm lên: “Đây là Đồ Liên đặc biệt chuẩn bị cho em, tới thử đi.”

Hai mắt Đỗ Nhược sáng lên, lập tức mở miệng. Cậu dường như đã quên mất vấn đề vừa rồi, hiện tại tâm tư toàn bộ chỉ đặt lên bát cơm trắng dẻo trên tay Trần Vũ Dương kia mà thôi.

mình phải chốt lại là Nhược Nhược dễ dụ, quá dễ dụ và cực kỳ dễ dụ..