Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 55: Dịch dinh dưỡng




Sau 12 giờ trưa, bầu không khí trở nên ấm áp, mặc dù mùa thu không phải là mùa đẹp nhất nhưng Đỗ Nhược lại rất thích ánh nắng dịu nhẹ của mùa thu, và càng thích hơn nữa là ngay lúc này, cậu có thể làm nũng trong lòng Trần Vũ Dương. Tuy nhiên, trong lòng Đỗ Nhược cũng rất mâu thuẫn. 

Cậu cảm thấy dường như Trần Vũ Dương xem cậu như một đứa trẻ, tuy có thể hành động theo ý thích, muốn làm gì thì làm nhưng luôn phải chịu sự quản lý của người lớn là hắn. Nhưng đây không phải là trọng tâm của vấn đề. Đỗ Nhược phát hiện ra rằng, nếu như một ngày nào đó cậu rời xa Trần Vũ Dương thì cậu thật sự sẽ không có gì cả.

Thật ra Đỗ Nhược đã sớm phát hiện ra điều này từ lâu, nhưng cảm giác lúc đó và bây giờ không hề giống nhau. Cậu vừa thích cảm giác này, nhưng cũng lại sợ nó. Cậu biết Trần Vũ Dương đối xử với cậu rất tốt, nhưng mặc kệ những việc hắn làm vì cậu, trái tim cậu vẫn treo lủng lẳng trên không. 

Tuy rằng Đỗ Nhược đã cố gắng làm lơ cảm giác này, nhưng gió thổi thì cỏ lay, chỉ cần một biến cố nhỏ cũng làm sợi dây giữ trái tim trên không kia bị chao đảo.

Trần Vũ Dương cảm thấy mình đã từng nói rất nhiều rằng không có việc gì, mặc dù luôn tự tin mạnh miệng nói chỉ cần có Đỗ Nhược ở bên cạnh là đủ nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác thất bại.

Từ bệnh viện trở về, cuối cùng Đỗ Nhược cũng phục hồi, qua ngày hôm sau không cần uống thuốc nữa. Lần này, Trần Vũ Dương cũng không ép cậu, nhưng lại tăng lượng tiêm dịch dinh dưỡng của từng tháng. Lúc Đỗ Nhược biết chuyện, mặt cậu đỏ bừng lên vì tức giận, thầm mắng Trần Vũ Dương là đồ bỉ ổi, cậu thà uống thuốc đông y còn hơn là tiêm dịch dinh dưỡng.

Đến buổi trưa, Đỗ Nhược run rẩy, sợ hãi không thôi, vì Trần Vũ Dương nói tan tầm sẽ dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra cơ thể, đã vậy còn nói mỗi tháng sẽ tiêm dịch dinh dưỡng một lần. Vì cơ thể Đỗ Nhược khá nhạy cảm với dịch dinh dưỡng nên đơn thuốc của cậu là do Tiền Bạc Cảnh tự mình kê đơn, mặc dù sau khi giao Đỗ Nhược cho Trịnh Tần Thiên thì y đã đi Mỹ, từ đó đến giờ vẫn chưa gặp lại.

Vốn dĩ là sẽ có bác sĩ gia đình tới tiêm dịch dinh dưỡng, nhưng vì quá lo lắng cho cơ thể của Đỗ Nhược nên Trần Vũ Dương phải dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả kiểm tra khá tốt, không có vấn đề gì, nhưng việc tiêm dịch dinh dưỡng lại quá sức chịu đựng của Đỗ Nhược. Dịch dinh dưỡng là thuốc đông y, có rất nhiều thành phần có tính hoạt hóa mạnh, vì trước khi cậu cai ma túy, thứ độc hại đó đã tàn phá cơ thể của cậu, nên những loại thuốc bình thường sẽ không có tác dụng.

Vì vậy, chỉ cần nhìn thấy kim tiêm, mặt mày Đỗ Nhược liền trắng bệch. Nhưng vì muốn Đỗ Nhược được khỏe mạnh như trước, Trần Vũ Dương đành ép cậu phải tiêm dịch dinh dưỡng hàng tháng.

Mặc dù biết rõ Trần Vũ Dương chỉ vì muốn tốt cho mình, nhưng mỗi lần đến ngày tiêm, Đỗ Nhược sẽ làm loạn. Cậu sợ cảm giác có cái gì đó hòa vào máu của mình, cảm giác đó rất giống với khi lên cơn nghiện, toàn thân đau nhức, cơn đau từ tận xương tủy rồi thấm ra ngoài.

Sáng sơm tinh mơ, ngay cả bác sĩ còn mang vẻ mặt ngái ngủ, dường như còn chưa tỉnh giấc hoàn toàn thì Đỗ Nhược lại cực kỳ tỉnh táo, vì cậu biết cậu sẽ phải đối mặt với điều gì.

Khải Mục Lương xoa thắt lưng đau nhức, cặp mắt xinh đẹp dường như còn ánh lên vẻ ấm ức và tức giận, toàn thân như bị xe tải cán qua, nơi khó nói phía sau lại càng đau gấp mấy lần. Đã rất lâu rồi Đổng Bội Hành không nhiệt tình như vậy, nhưng mỗi khi nhiệt tình thì người chịu thiệt luôn là cậu.

Nghĩ tới đây, Khải Mục Lương không nhịn được mếu máo, hốc mắt ửng hồng cả lên, đang thầm rủa một tiếng "Tên khốn" thì bị tiếng hét của Đỗ Nhược thu hút.

"Em không cần. Thực sự là em không cần tiêm mà." Đỗ Nhược tức đến đỏ hết cả người, nhưng cho dù có vùng vẫy thế nào đi nữa thì cuối cùng cậu vẫn bị Trần Vũ Dương ôm vào phòng bệnh.

Khải Mục Lương tò mò nhìn theo Đỗ Nhược, nhận ra người đàn ông ôm Đỗ Nhược chính là người mà anh ta đã từng gặp vào hai năm trước, sau đó cũng chính người này đã làm tổn thương Đỗ Nhược. Nhưng mà, cũng chỉ là tiêm thuốc thôi mà, có cần phải đến hẳn phòng bệnh như vậy không?

Khải Mục Lương vừa đi vừa suy nghĩ thì phía sau xuất hiện người vừa được nhớ tới, cậu ta vừa quay đầu lại liền thấy mặt Đổng Bội Hành đen sì: "Vẫn còn sức xem náo nhiệt? Xem ra hôm qua anh chưa dùng đủ sức."

Đột nhiên máu nóng chạy rần rần trong người Khải Mục Lương, cậu ta mắng một tiếng "Vô lại" rồi giơ tay tát lên mặt Đổng Bội Hành. Hành động luôn đi trước suy nghĩ, câu nói này hoàn toàn đúng khi nói đến sự việc vừa rồi.

Đánh xong, trong đầu của Khải Mục Lương chỉ vừa hiện lên hai chữ, sau đó đã bị Đổng Bội Hành kéo vào phòng làm việc.

Từ phòng làm việc, lúc đầu phát ra tiếng đánh nhau "loảng xoảng", sau đó thì truyền ra tiếng vỗ tay, sau đó nữa là tiếng kêu thảm thiết, còn sau sau sau nữa… Dĩ nhiên là tiếng rên rỉ khiến lòng người nhộn nhạo.

Đương nhiên, Đổng Bội Hành dễ dàng tìm ra phương hướng, nhanh chóng hành động, nhưng Khải Mục Lương lại cứ ngọ nguậy không yên nên anh không hề thương tình mà tăng thêm lực.

Đỗ Nhược bị Trần Vũ Dương giữ chặt trên giường, thấy cho dù khóc lóc hay giận dỗi cũng không đổi được nửa phần thương xót của hắn nên cậu lại bắt đầu gây sự: "Trần Vũ Dương, chắc chắn là anh không yêu em. Anh đối xử tệ bạc với em. Anh ngược đãi em!"

"Đúng, là anh không tốt, nhưng bảo bối, em phải tin rằng anh yêu em." Trần Vũ Dương nhếch miệng cười, cúi người hôn Đỗ Nhược.

Khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được, cuối cùng Đỗ Nhược cũng chỉ biết an phận. Nhưng khi bác sĩ vừa bước vào phòng, gai trên người cậu lại lập tức dựng đứng lên.

"Anh còn nói là anh yêu em? Anh yêu em mà lại hợp sức với người ngoài bắt nạt em?" Đầu ngón tau run rẩy của Đỗ Nhược chỉ thẳng vào Trần Vũ Dương: "Em ghét anh! Em không muốn tiêm!"

Trần Vũ Dương biết nếu không ra tay cứng rắn thì Đỗ Nhược sẽ không chịu nghe lời, vì vậy anh làm mặt lạnh, tức giận nhìn Đỗ Nhược. Đỗ Nhược đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy tất nhiên cũng sẽ nhìn sắc mặt hắn mà hành động, vì thế khi nhìn thấy Trần Vũ Dương không nói tiếng nào, tiếng kêu khóc của cậu cũng nhỏ dần, nhỏ dần.

Thấy vậy, Trần Vũ Dương lập tức chớp lấy thời cơ, ra hiệu cho bác sĩ nhanh chóng ra tay.

Nhưng khi bác sĩ tiến lại gần thì Đỗ Nhược liền hất chiếc khay trong tay bác sĩ. Nghe tiếng loảng xoảng vì chiếc khay bị rơi xuống đất, Đỗ Nhược sợ hãi ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Dương: "Em...em...em không muốn tiêm."

Trần Vũ Dương thật sự bị chọc giận, giọng nói tăng lên mấy quãng: "Đỗ Nhược!"

Khẽ rùng mình, Đỗ Nhược vội vàng ngồi xuống, đúng lúc đó Trần Vũ Dương cũng cũng xắn tay áo của cậu lên. Đỗ Nhược muốn rút tay lại, nhưng khi Trần Vũ Dương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cậu thì cậu lại không dám động đậy. Nước mắt cứ thế mà tràn ra khỏi bờ mi, rồi trong không khí vang đến tiếng khóc thút thít.

Tiêm dịch dinh dưỡng là một quá trình vô cùng chậm chạp. Trần Vũ Dương đứng cạnh Đỗ Nhược, nhưng không nhìn cậu lấy một lần. Đỗ Nhược hối hận, biết trước sẽ như vậy thì cậu sẽ ngoan ngoãn, ít nhất lúc này Trần Vũ Dương sẽ ôm cậu vào lòng.

Một mình chịu đựng cảm giác khổ sở càng làm Đỗ Nhược thêm khó chịu, ánh mắt cậu sũng nước nhìn về phía Trần Vũ Dương đang đứng cạnh cửa sổ, hắn vẫn không thèm nhìn cậu.

"Aaaaaa, đau quá!" Đỗ Nhược nhỏ giọng rên rỉ, thật sự là rất đau, bình thường có lẽ cậu đã khóc thành tiếng rồi, nhưng vì hôm nay Trần Vũ Dương đang tức giận nên cậu không dám phát tiếng, đành phải cắn răng chịu đựng, chỉ là sau một lúc thì cậu không thể kiên trì được nữa, vì vậy mới nhẹ giọng rên lên một tiếng.

Tiếng rên nho nhỏ này khiến trái tim Trần Vũ Dương như bị bóp chặt. Không phải hắn giận, mà là hắn đau lòng, vì hắn biết Đỗ Nhược rất đau, biết vì sao bảo bối của hắn phải ngồi đây chịu đựng đau đớn ấy.

Chịu đựng hơn nửa ngày nhưng dịch mới chỉ truyền vào một nửa, Đỗ Nhược cúi đầu im lặng khiến Trần Vũ Dương suýt chút nữa tưởng rằng cậu đã ngất. Cuối cùng, cơ thể Đỗ Nhược run lên dữ dội. 

Trần Vũ Dương lúc nào cũng hung dữ quản lý cậu nhưng cũng luôn nuông chiều cậu giờ đây đã không cần cậu nữa rồi. Chỉ cần hắn hết giận, sau này cậu tuyệt đối sẽ không khóc lóc làm loạn nữa.