Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 44: Tang lễ của Diêu Nam




Đỗ Nhược đến được bệnh viện thì trời cũng bắt đầu sáng. Trần Vũ Dương cùng đi theo, nhưng Đỗ Nhược không có cho hắn đi vào.

Trần Vũ Dương cũng không nhiều lời, đành phải ở trong xe chờ đợi. Diêu Nam dường như không có bạn bè gì nhiều, cho nên ở đây cũng chỉ có vài đồng nghiệp cùng làm trong 'Bóng Đêm'. Thang hiện giờ vẫn đang khóc, làm cho không khí vốn đã không mấy sáng sủa nay lại thêm vạn phần phần áp lực.

"Đây là gạt người đúng không?" Diêu Nam đang nằm ở trước mặt cậu, mặc chiếc áo T-shirt in chữ, phấn trang điểm trên mặt đã được lau gần hết, để lộ ra gương mặt thanh tú có phần tái nhợt, trên đó khóe miệng dường như đang mỉm cười, vạn phần an tường.

Đỗ Nhược nấc lên, khóc thành tiếng, che mặt ngồi xuống. Ở 'Bóng Đêm' vài năm nay, hai người luôn cãi nhau, nhưng ở giữa họ dường như luôn có một sợi dây, kéo đối phương đi về phía trước, vào lúc một người không đi tiếp được, đối phương sẽ kéo đầu dây kia, đưa người kia cùng tiến lên phía trước, nhưng bây giờ sợi dây ấy đã đứt, đã biến mất, thực sự làm cho Đỗ Nhược cảm thấy giống như toàn bộ thế giới đột nhiên sụp đổ.

Đỗ Nhược không biết đã có chuyện gì xảy ra với Diêu Nam, bởi vì Diêu Nam chưa bao giờ nói. Đỗ Nhược đoán chắc cũng không phải chuyện tốt lành gì để nhớ lại, cho nên Diêu Nam không nói, cậu cũng sẽ không hỏi.

Nhưng bây giờ, Đỗ Nhược thực sự hối hận vì sao lúc trước mình không hỏi nhiều hơn một chút, vì sao tự cho rằng không vạch trần vết sẹo mới là tốt?

Đỗ Nhược rất đau khổ, cũng rất tự trách, nếu đêm qua không màng tới sự phản đối của Trần Vũ Dương, kiên quyết đi ra ngoài, có lẽ chuyện này cũng sẽ không xảy ra, nhưng hết thảy đều đã không còn kịp nữa rồi.

"Đỗ Nhược, không nên quá thương tâm, Diêu Nam, một ngày nào đó rồi cậu ấy cũng sẽ rời khỏi chúng ta như vậy." Phùng Tư đột nhiên lên tiếng, hai mắt sưng đỏ, khóe môi lại mang theo ý cười: "Cậu có biết vì sao cậu ấy lại ăn mặc như vậy mà ra đi không? Bởi vì cậu ấy sợ đã quá lâu, rất nhiều chuyện đã thay đổi, cho nên cậu ấy mặc bộ quần áo này, coi như trở lại quá khứ, như vậy, ở trên trời nếu có gặp anh ấy, sẽ không đến nỗi không nhận ra nhau."

Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn Phùng Tư: "Anh ấy...là ai?"

Phùng Tư lắc đầu: "Đã không còn trên thế gian này nữa, không đề cập tới cũng thế. Đỗ Nhược, Diêu Nam chắc có nói gì với cậu chứ?"

Đỗ Nhược nhớ lại lời của Diêu Nam khi nói trong điện thoại: "Cậu ấy nói, nếu cảm thấy hạnh phúc, nên quý trọng, bằng không, sẽ bị trời phạt."

Phùng Tư thở dài, mỉm cười, nước mắt lại rớt xuống, lẩm bẩm nói: "Ngu ngốc, hóa ra cậu vẫn luôn tự trách."

Diêu Nam ra đi đột ngột, cũng rất im lặng. Phùng Tư nói, Diêu Nam rồi một ngày nào đó cũng chọn phương thức này để rời khỏi bọn họ.

Hóa ra, thật lâu trước đây, Diêu Nam cũng đã cùng thề nguyện với người kia cùng sống cùng chết. Còn sống, là vì tự trách, còn có kỷ niệm xưa kia, nhưng khi Diêu Nam bắt đầu không nhớ được hình ảnh của người kia, cậu ấy bắt đầu khủng hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng, cho nên Phùng Tư nói, Diêu Nam rồi một ngày nào đó cũng chọn phương thức này để rời khỏi bọn họ.

Lễ tang của Diêu Nam được làm rất đơn giản, cũng rất vội vàng, giống như sợ Diêu Nam sẽ không đuổi kịp cước bộ của người kia. Đỗ Nhược vẫn nhớ hình ảnh cuối cùng của Diêu Nam, khuôn mặt tuấn tú thuần khiết, còn có nụ cười thản nhiên, an tường, thật giống một thiên sứ, tinh thuần đến mức làm cho người ta không nỡ chạm vào.

Mộ của Diêu Nam, được đặt cạnh mộ của một người đàn ông tên Chu Khải Lăng, ảnh chụp trên mộ đi cùng với ngày tháng đã từ lâu lắm rồi, ảnh chụp cũng có chút mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra người tên Chu Khải Lăng này có một khuôn mặt rất đẹp, hẳn anh ta là... Là một người đàn ông rất dịu dàng đi. Đỗ Nhược nghĩ như vậy.

Nghe ông chủ nói, bọn họ phát hiện ra Diêu Nam ở trong phòng này. Cuối cùng, Diêu Nam gọi điện thoại cho Phùng Tư, cậu nói: "Nếu tôi cũng chết, còn có ai giúp tôi nhớ đến anh ấy không? Phùng Tư, anh giúp tôi đi có được không? Nơi này thật sự rất lạnh, Phùng Tư, anh đến chỗ tôi đi, đừng chờ đến khi trời sáng, bằng không nếu có ai thấy được thi thể của tôi hẳn sẽ rất sợ hãi, rất dọa người, cho nên anh đến chỗ tôi trước, đem thi thể của tôi đi, nói lời tạm biệt với mọi người, sau đó chôn cất thi thể tôi và của anh ấy cùng một chỗ có được không?"

Cả một ngày hôm nay, Phùng Tư đều ở đây lo lắng vì Diêu Nam, nhưng lại không nghĩ tới, y cuối cùng cũng chống đỡ không nổi nữa.

Tuy rằng hiểu được như vậy đối với Diêu Nam mà nói là một giải thoát, y cũng không muốn nhìn thấy Diêu Nam tự làm khổ mình mà sống ở 'Bóng Đêm', nhưng khi y thực sự nhìn thấy Diêu Nam, cả người toàn là máu nằm ở bên người Chu Khải Lăng, Phùng Tư vẫn không chịu nổi mà khóc rống lên. Nhiều năm như vậy, đủ rồi... Diêu Nam, thật sự đã đủ rồi.

Đỗ Nhược dường như đang nhìn thấy Diêu Nam cùng người đàn ông trên ảnh chụp kia ở cùng một chỗ mà cười nói với cậu: "Nhược Nhược, tạm biệt." Trên mặt cậu ấy vốn chưa bao giờ có khoái hoạt hay hạnh phúc, nay trong sáng thuần khiết, bên môi luôn vương nét cười, người đàn ông bên cạnh giờ tay lên, sủng nịch nhéo nhéo mũi cậu, thì thầm: "Bé ngốc, chúng ta phải đi rồi."

Đỗ Nhược biết đây hết thảy đều là chính mình tự tưởng tượng ra, nhưng đây sẽ là kết cục tốt nhất, có phải như vậy không?

Đỗ Nhược ở lại 'Bóng Đêm', mấy ngày liền đều không có về Trần gia, cậu không muốn gặp lại Trần Vũ Dương, cứ để kệ Trần Vũ Dương ngày nào cũng tìm đến cậu. Nhưng mỗi lần gặp Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược sẽ nghĩ tới Diêu Nam, cậu sẽ lại tự trách, lại khó chịu.

Trần Vũ Dương biết chuyện này đã làm cho Đỗ Nhược bị đả kích rất lớn, Trần Vũ Dương cảm thấy một nguy cơ rất lớn, nếu không nghĩ ra cách gì, đây sẽ chính là kết thúc vĩnh viễn của mình và Đỗ Nhược. Trần Vũ Dương có chút đau đầu, chết tiệt, vấn đề tóm lại chính là quan hệ giữa hai người bọn họ.

Trịnh Tần Thiên và Thiên Nhi đã đi từ sớm, trở về giúp Đỗ Nhược làm thủ tục tạm nghỉ học. Không có Trần Vũ Dương ở Thượng Hải, Đỗ Nhược vốn cũng không muốn ở lại, nhưng hiện tại, cậu muốn quay lại trường học, hơn nữa cũng cho rằng chuyện giữa bọn họ còn cần phải có thời gian.

Nhưng Trần Vũ Dương đã tới chuyện này từ lâu, cho nên trực tiếp gọi điện thoại bảo Trịnh Tần Thiên làm thủ tục chuyển trường, trực tiếp chuyển đến đại học X, ngay tại trung tâm thành phố, chỉ cách công ty của Trần Vũ Dương có hai con phố mà thôi.

Đỗ Nhược không còn ai để nói chuyện. Thiên Nhi, bọn họ đi rồi, Thang Thang cũng vẫn còn đang yên lặng trong bi thương, Trần Vũ Dương càng không thể nào gặp mặt, Tôn Phiêu Nhiên phải rời đi do đi phá án, hiện tại, chỉ có Đàm Mặc Ngọc.

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi gặp Đàm Mặc Ngọc và Phù Vũ, hai năm rồi chưa gặp bọn họ.

Phù Vũ bởi vì có việc cho nên không có tới, Đỗ Nhược cũng biết Phù Vũ đây là muốn để cho một mình Đàm Mặc Ngọc trò chuyện với Đỗ Nhược. Sự việc của Diêu Nam, Phù Vũ cũng có biết đến.

Đỗ Nhược vừa thấy được Đàm Mặc Ngọc liền tiến lên ôm lấy anh, khóc như mưa : "Anh Mặc Ngọc, em rất nhớ anh."

Đàm Mặc Ngọc cười cười: "Vậy tại sao không trở lại gặp anh, hai năm lặng yên không một tiếng động, nếu không phải Tôn Phiêu Nhiên làm cho anh an tâm, anh còn không biết phải nghĩ về em như nào nữa."

Lúc còn chưa gặp mặt, Đỗ Nhược còn không có kích động như vậy, vậy mà vừa thấy mặt đã không thể nào vãn hồi, trong lòng có rất nhiều chuyện, thật nhiều lời muốn nói với Đàm Mặc Ngọc, vui, buồn, ủy khuất, hay hạnh phúc, nhiều cảm xúc như vậy, không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể ôm lấy Đàm Mặc Ngọc, khóc lóc, gọi tên anh: "Anh Mặc Ngọc, anh Mặc Ngọc...Anh Mặc Ngọc..."

Đàm Mặc Ngọc nhìn Đỗ Nhược khóc đến rối tinh rối mù, thật giống một chú mèo nhỏ oa oa trong lòng mình, đành phải lấy tay vỗ về lưng cậu an ủi.

Anh biết Đỗ Nhược thích khóc, nhưng vừa khóc sắc mặt liền trắng bệch, khóc lâu còn có thể bị ngất. Cho nên Đàm Mặc Ngọc không thể không khiến cậu trước hết tỉnh táo lại đã.

Anh là người đàn ông đầu tiên của Đỗ Nhược, cho nên anh hiểu rất rõ phải làm như thế nào mới có thể khiến mèo nhỏ này ngoan ngoãn được: "Bảo bối, ngoan, đừng khóc."

Sự dịu dàng của Đàm Mặc Ngọc mãi mãi là sự hấp dẫn trí mạng đối với Đỗ Nhược, nghe giọng nói trầm ấm của anh thôi mà cũng khiến Đỗ Nhược bắt đầu tước vũ khí đầu hàng, nước mắt dần ngừng lại, đáng thương nhìn anh: "Anh Mặc Ngọc, Diêu Nam chết rồi.