Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 35: Đau cùng đau




Đỗ Nhược đột nhiên tỉnh lại, bởi vì cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang bao bọc lấy chính mình.

Vừa mở mắt ra, gương mặt anh tuấn của Trần Vũ Dương đã kề sát cạnh, lại làm cậu không thể hình dung ra được cảm giác của mình lúc này. Đây không tính là bất ngờ, bởi vì Tiền Cảnh đã sớm nói cho cậu biết hôm nay Trần Vũ Dương sẽ đến.

Nhưng Đỗ Nhược lại cũng rất kích động, ngôn từ cũng không thể diễn tả hết được, tựa hồ hết thảy mọi bất an cùng thống khổ cũng đều vì thời khắc này mà tràn tới.

Trần Vũ Dương cảm giác được cánh tay mình hơi ươn ướt, sau đó cảm giác đau đớn vô cùng truyền đến. Hắn mở mắt ra, xoa xoa mái tóc mềm mại của Đỗ Nhược, tùy ý để cậu cắn cánh tay mình đến chảy máu.

Trần Vũ Dương hôn lên cổ cậu, ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng gọi: "Bảo bối... "

Đỗ Nhược chấn động, buông lỏng răng ra, nhào vào trong lòng Trần Vũ Dương, "Oa" một tiếng liền khóc nức lên.

Đỗ Nhược thích khóc, cho nên Trần Vũ Dương vẫn cho rằng nước mắt của cậu không đáng tiền, ít nhất vô tác dụng khi ở trước mặt mình. Nhưng lúc ở trong bệnh viện, khi Đỗ Nhược nghiêng đầu nhìn mình, khóc đến vô thanh vô tức, Trần Vũ Dương đột nhiên lại cảm thấy đau, không giống như những cái đau trước đây hắn từng trải qua, giống như là cùng là chữ đau nhưng cái đau này lại mang một cảm giác khác.

Đau kia, là cái đau về thể xác, và là cái mà hắn có thể chịu đựng được, còn cái đau hiện giờ của hắn, cũng là đau, nhưng lại thấm tận trong xương tủy, tâm can.

Trần Vũ Dương đi lấy khăn, sau đó ngồi bên mép giường, ôm Đỗ Nhược đã khóc đến mức mệt lả ở trên đùi, lau mặt cho cậu. Đỗ Nhược nhắm mắt lại, như là đang ngủ, đúng lúc này, cậu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Anh biết em ở đây lâu như vậy, tại sao bây giờ mới đến?"

Trần Vũ Dương vắt khăn mặt lên lưng ghế, tựa nhẹ cằm lên đỉnh đầu Đỗ Nhược, hỏi ngược lại: "Nhớ anh sao?"

Đỗ Nhược do dự trong chốc lát, vẫn là quyết định nói thật: "Nhớ."

Trần Vũ Dương khẽ cười hai tiếng: "Nhớ đến anh là được rồi."

Đỗ Nhược chu miệng, không cam lòng nắm lấy áo Trần Vũ Dương: "Anh không nhớ em sao?"

"Nhớ, cho nên hiện tại mới ở đây rồi." Trong lòng Trần Vũ Dương khẽ động, nhịn không được nâng cằm Đỗ Nhược hôn lên.

Đỗ Nhược nhu thuận nhắm hai mắt lại, Trần Vũ Dương chỉ là nhắm nửa mắt lại, nhìn thấy làn da trắng nõn của Đỗ Nhược, còn có lông mi cong dày kia, ở trong lòng không khỏi thở dài một tiếng: "Yêu tinh."

Nghĩ như vậy, tay Trần Vũ Dương đã di dọc theo thắt lưng Đỗ Nhược, từ từ hướng về phía trước sờ soạng, sau đó lại ma sát đến hai bên ngực Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược không kìm được, phát ra hai tiếng rên rỉ, không khỏi giãy giụa muốn đứng dậy: "Không ... không nên như vậy, Trần Vũ Dương ... em khó chịu ..." Dục vọng cứ như vậy dần dần được khơi mào, nhưng lại không thấy Trần Vũ Dương có bất kỳ hành động nào nữa, thật sự làm cho Đỗ Nhược cảm thấy khó chịu.

Cậu muốn nhiều hơn, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng, chỉ có thể khó chịu rên rỉ: "Trần Vũ Dương ... không cần ... không nên như vậy ... đừng, a ... Anh đừng như vậy ... "

Trần Vũ Dương cúi đầu, dùng đầu lưỡi khiêu khích, làm dục hỏa trong người Đỗ Nhược ngày càng lớn, nhưng lại cũng không cho cậu cực hạn. Đỗ Nhược muốn tự giảm bớt dục vọng của chính mình, nhưng là Trần Vũ Dương lại bá đạo cầm chặt lấy tay cậu, đặt ở phía trên gối đầu: "Không được nhúc nhích, bảo bối ... Nếu không ngoan sẽ bị trừng phạt."

Những lời này làm cho Đỗ Nhược run lên, hai mắt vốn có chút sưng đỏ lập tức tràn ngập hơi nước, Đỗ Nhược làm nũng nói: "Anh không tốt với em, anh không thích em... "

Hai tay Trần Vũ Dương vừa động, đột nhiên nắm chặt, làm cho Đỗ Nhược lập tức thấy đau kêu ra tiếng "Van cầu anh...a...ưm... Trần Vũ Dương... buông tay... "

Trần Vũ Dương không thả lỏng lực đạo trên tay chút nào, bức bách Đỗ Nhược đạt tới cao trào. Điều này làm cho Đỗ Nhược có chút khó hiểu, lập tức, Đỗ Nhược cảm giác được cánh tay chợt lạnh, sau đó khoái cảm tràn ngập bao phủ lấy cậu. Khi Đỗ Nhược thoáng lấy lại tinh thần, Tiền Cảnh đã tiêm vào một nửa.

Đỗ Nhược thanh tỉnh, cậu có chút phẫn nộ.

Thuốc này là cái gì cậu biết rõ, nhưng cậu còn chưa có chuẩn bị tốt, vừa mới gặp mặt Trần Vũ Dương lại phải ngay lập tức đối mặt sinh tử. Đây hắn coi là cái gì? Lần hoan ái cuối cùng? Thậm chí còn chưa đi vào bên trong, chỉ qua loa như vậy mà chấm dứt: "Trần Vũ Dương, anh rốt cuộc cho em là cái gì?"

Trần Vũ Dương trấn an vuốt ve lưng của cậu: "Bảo bối, em phải tin tưởng anh."

"Đúng, em chính là rất tin tưởng anh cho nên mới có thể đem tính mạng mình đặt trong tay anh, nhưng em cũng có ý nghĩ của riêng mình, không muốn phải hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Trần Vũ Dương, Trần Vũ Dương... Em chưa muốn chết, em còn có nhiều điều muốn nói, còn có thật nhiều việc muốn làm..." Nói xong lời cuối cùng, Đỗ Nhược cầm lấy áo Trần Vũ Dương mà khóc lên.

Khí lực toàn thân Đỗ Nhược dường như bị cạn kiệt, nhưng Trần Vũ Dương không có ôm lấy cậu, chỉ đỡ lấy hai vai cậu: "Em phải tin tưởng anh, Nhược Nhược, em không còn lựa chọn nào khác."

"Không còn lựa chọn? Sự lựa chọn của em đều bị anh lấy hết. Em nếu như có lựa chọn của riêng mình thì đã không như thế này. Cho dù cuối cùng vẫn sẽ chết, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này có thể làm những chuyện mình muốn. Hiện tại, anh có quyền gì mà thay em quyết định chứ?" Đỗ Nhược có chút kích động, nói rất nhiều, làm cho hắn chưa kịp phản ứng.

Nhưng đúng như lời cậu nói, nếu không bức bách, thì chắc chắn Đỗ Nhược sẽ lựa chọn trốn tránh, lựa chọn cam chịu, mà Trần Vũ Dương thì hiểu rất rõ con người Đỗ Nhược, cho nên hắn muốn thừa dịp chính mình còn đang thực sự quyết tâm, Đỗ Nhược còn chưa đến mức tuyệt vọng, âm thầm hạ quyết định.

Tiền Cảnh "bốp " một cái, tát vào mặt Đỗ Nhược: "Hiện tại cậu còn tỉnh táo, nhưng rồi lập tức thuốc sẽ bắt đầu phát tác. Cậu không phải có rất nhiều chuyện không cam lòng sao? Vậy thì sống nốt một ngày này, chỉ cần một ngày này qua đi, muốn sống hay chết thì tùy cậu, tôi chỉ không muốn chính mình phải thất bại, cho nên bây giờ, cậu phải kiên cường lên cho tôi." Tiền Cảnh lạnh lùng nói xong những lời này, liền vẫy tay, cho người trói Đỗ Nhược còn đang ngây người lại.

Lại là thế này, vì sao cứ phải là thế này? Cảm thấy cánh tay mình bị trói lại, Đỗ Nhược lập tức hoảng sợ tránh né. Mỗi lần bị trói chặt như vậy, sẽ là một lần phải chịu đựng thống khổ cực hạn, cảm giác như cái chết đang đến gần. Cái loại giày vò này giống là một thanh đao, khắc sâu thật sâu vào trong tâm Đỗ Nhược, làm cho cậu khiếp sợ chỉ muốn tránh thật xa.

"Đỗ Nhược, tin tưởng anh, anh sẽ giúp em quyết định." Trần Vũ Dương trấn an hôn một cái lên trán cậu: "Mọi chuyện, Đỗ Nhược, chỉ cần em tin tưởng anh là được rồi."

"Tin tưởng anh là em có thể sống sao?" Đỗ Nhược mê mang nhìn hắn, đầu óc cậu giờ trống rỗng, thậm chí đã quên cả kế hoạch của hắn và Tiền Cảnh, nhưng rốt cuộc thì cậu cũng không thể rời bỏ Trần Vũ Dương, trong lòng cậu đã quyến luyến vô hạn với người này.

Khi hỏi như vậy, hô hấp của Đỗ Nhược đã bắt đầu dồn dập. Tiền Cảnh lập tức cao giọng nói: "Đẩy nhanh tốc độ, lập tức bắt đầu đi."

Kế đó, giống như mỗi lần cơn nghiện phát tác, cậu run rẩy, thống khổ. Nhưng lúc này đây, Đỗ Nhược cảm giác được toàn thân mình bây giờ giống như bị kim đâm qua, đau nhói toàn thân, vô cùng khó chịu.

Tiền Cảnh cẩn thận quan sát tình trạng của Đỗ Nhược, đã chuẩn bị tốt phương pháp trợ giúp. Nhìn Đỗ Nhược vặn vẹo thân thể, hy vọng cậu còn có thể nhẫn nhịn hơn nữa, bởi đây mới chỉ là bước đầu.

Dược tính phát tác rất chậm, qua một giờ, nó mới thực sự tác động lên người Đỗ Nhược. Lần này, không còn là run rẩy nữa, mà là đau đớn kịch liệt bao phủ khắp cơ thể. Đau đớn làm cho Đỗ Nhược lớn tiếng thét lên, Trần Vũ Dương lập tức ôm lấy Đỗ Nhược, nắm chặt lấy cánh tay cậu.

Đỗ Nhược tựa đầu vào ngực Trần Vũ Dương, khóc lóc thảm thiết, loáng thoáng, Trần Vũ Dương nghe được cậu nỉ non điều gì đó, mơ mơ hồ hồ, Trần Vũ Dương cũng chỉ nghe được đứt đoạn: "Trần Vũ Dương...Em yêu anh...Trần Vũ Dương...Van cầu anh..buông...."

Sắc mặt Trần Vũ Dương lập tức thay đổi. Tiền Cảnh thấy hai hàng lông mày của Trần Vũ Dương đột nhiên nhăn lại, lập tức kêu hắn đi ra ngoài: "Không nên ở chỗ này, Trần Vũ Dương, đi ra ngoài!" Giọng nói của Tiền Cảnh có chút bén nhọn, làm cho Đỗ Nhược hoảng sợ, lập tức thanh tỉnh hơn một chút.

Nhưng lần này, Trần Vũ Dương không hề động đậy, hắn nhàn nhạt nói một câu: "Tôi biết mình phải làm gì."