Đỗ Nhược xếp bằng hai chân, ngồi trên mặt đất: "Tôi không đi."
Trần Vũ Dương quay đầu nhìn nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Lên đi."
Đỗ Nhược tựa vào lưng Trần Vũ Dương, một lát sau liền thiếp đi. Trần Vũ Dương quay đầu nhìn đôi mắt nhắm chặt của Đỗ Nhược, trên khuôn mặt còn lưu lại vẻ lo lắng đáng thương khi nãy.
Đồ Liên lái xe tới. Trần Vũ Dương nhẹ nhàng đặt Đỗ Nhược lên băng ghế sau, đem áo khoác đắp lên cho cậu.
Đồ Liên quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, cười nói: "Thật là không có biện pháp." Trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ. Trần Vũ Dương thế nhưng lại hừ một tiếng: "Trước hết để cho cậu ấy nghỉ ngơi đã, sau này sẽ dạy dỗ thêm."
Khi tỉnh lại, Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng và khoan khoái, trên người cũng đã đổi lại áo ngủ.
Trần Vũ Dương đang ngủ bên cạnh cậu, thoạt nhìn cũng vô cùng mỏi mệt. Đỗ Nhược vươn ngón tay ra, vuốt dọc theo đường nét trên gương mặt hắn.
Trần Vũ Dương cảm giác hơi ngứa một chút, nhưng do bị huyết áp thấp, tạm thời hắn không mở mắt ra, đành phải nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của Đỗ Nhược, tiếp tục ngủ.
Đợi cho đến khi trời hoàn toàn sáng, Trần Vũ Dương mới tỉnh. Hắn rất ít khi ngủ thẳng đến tận bây giờ mới dậy. Đỗ Nhược cũng đã sớm tỉnh, chờ Trần Vũ Dương bỏ tay ra. Cậu không dám động đến tay hắn, cho nên chỉ có thể cẩn thận uốn éo người định dậy.
"Đừng nhúc nhích." Trần Vũ Dương đột nhiên vỗ vào mông Đỗ Nhược một cái.
Trần Vũ Dương mở mắt, lại nằm một hồi lâu mới đứng lên rửa mặt. Hắn thuận tiện lấy kem đánh răng cùng cốc nước cho Đỗ Nhược, từ trong phòng tắm gọi: "Lại đây."
Đỗ Nhược đi tới, cầm lấy đồ Trần Vũ Dương đã chuẩn bị cho.
Ăn xong bữa sáng Đỗ Nhược, cậu lại thấy mình không bị hắn làm cho khó dễ chút nào, không khỏi cảm thấy kì quặc. Trần Vũ Dương rốt cuộc là muốn thế nào?
Vừa mới nghĩ như vậy xong, Trần Vũ Dương đột nhiên lên tiếng: "Ngày hôm qua đi ra ngoài bao nhiêu lâu?"
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, nhỏ giọng đáp: "Khoảng 13 tiếng."
"Ừm, nhớ rất tốt, đi ra ngoài bao nhiêu giờ thì quỳ bấy nhiêu giờ, lần sau còn không nhớ rõ dạy dỗ thì coi như khỏi cần đôi chân này đi." Trần Vũ Dương bình thản, thậm chí có thể nói là vô cùng hòa ái dễ gần nói với cậu.
Đỗ Nhược choáng váng, nhìn Trần Vũ Dương, ở trong lòng thầm mắng một tiếng: "Chết tiệt, không cần ác như vậy chứ!!."
"Bây giờ là tám giờ, chín giờ tối có thể xong. Em nếu có lười nhác gì thì cũng được thôi, nhưng Mạc Thanh sẽ là người giám sát em." Nếu để cho Đồ Liên giám sát Đỗ Nhược, nói không chừng còn có thể bí mật giúp đỡ, nhượng bộ cậu một chút. Nhưng mà đây là Mạc Thanh đó, lần này nắm được cơ hội tốt như vậy, không chỉnh cậu hẳn hoi một chút thì đã không phải là Mạc thiếu gia.
Đỗ Nhược lập tức nhảy dựng lên, nắm lấy cánh tay Trần Vũ Dương mà lắc lắc: "Trần Vũ Dương, tôi biết sai rồi mà, nếu quỳ thì chỉ ba giờ sau tôi sẽ chết đó."
Trần Vũ Dương mặt không biểu tình, lạnh lùng bỏ tay Đỗ Nhược ra: "Không được ăn cơm trưa và cơm tối, hai giờ chiều tôi sẽ về. Nếu em dám bỏ trốn hay gì khác thì chờ tôi về phế em đi." (anh nạnh nùng thế, ghét, hứ -__-)
Đỗ Nhược nhìn hắn nghiêm khắc như vậy thì không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Trần Vũ Dương liếc cậu: "Còn ở đây làm gì nữa, muốn quỳ đến mười giờ đêm luôn sao?"
Đỗ Nhược xụ mặt, ngoan ngoãn đi tới góc tường.
Trần Vũ Dương đặt một cái ghế ở trước mặt cậu, để giấy bút lên đó: "Bản kiểm điểm, một nghìn chữ, tám giờ tối nộp cho tôi." (Anh hành em nó ghê thế >.<)
Trần Vũ Dương vừa mới rời đi, Mạc Thanh đã vào, liếc mắt nhìn Đỗ Nhược đang quỳ trong góc tường mà ghé vào ghế chép phạt, bật cười: "Được đó, tiếp tục cố gắng nha."
Đỗ Nhược trừng mắt liếc cậu ta một cái, cúi đầu, rầu rĩ nhìn tờ giấy trắng tinh trên tay.
Mới có 10 phút mà Đỗ Nhược đã có chút không chịu nổi, ngọ nguậy liên tục, muốn nâng đầu gối lên một chút. Chỗ đầu gối của cậu giờ tê cứng, đau ê ẩm, máu không lưu thông được, làm cho chân hơi run run một chút.
"Khụ khụ ..." Mạc Thanh đặt tay bên môi, ho khan hai tiếng nhắc nhở. Đỗ Nhược lập tức quỳ đúng tư thế, không dám cử động nữa. (khổ thân T__T)
Tờ giấy lớn như vậy, cậu nhanh nhẹn viết lên một câu, mà viết cái gì nữa giờ. Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, một nghìn chữ thì một nghìn chữ. Vì thế, Đỗ Nhược vung tay, nắm chắc bút, viết khắp tờ giấy: "Trần Vũ Dương tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa. Trần Vũ Dương tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa. Trần Vũ Dương tôi biết sai rồi, lần sau không dám ..."
Cứ viết như này thì còn sợ không đủ một nghìn chữ sao? Đỗ Nhược nở nụ cười tự đắc (ẻm đang tự luyến =]]), hoàn toàn không hiểu rõ tình trạng hiện giờ của mình, bản kiểm điểm này chỉ là chuyện nhỏ, quỳ 13 giờ kia mới là chuyện lớn. Quỳ nguyên một ngày như vậy, còn sợ chân không bị tê liệt luôn sao mà không thèm chú ý gì đến như thế?
Còn chưa qua bao lâu, Đỗ Nhược dần dần không chịu nổi, đầu gối như là bị kim đâm, lòng bàn chân giống như có hàng ngàn con kiến đang bò lên vậy. Trong lòng Đỗ Nhược vô cùng sợ hãi: "Tôi, tôi không quỳ nữa đâu..."
Mạc Thanh chỉ liếc cậu một cái, sau đó chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm số của Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược liền kêu lên: "Cậu đúng là cái đồ tiểu nhân! Hừ!"
Mạc Thanh cười đắc ý nhìn cậu, Đỗ Nhược lại mau chóng nhận sai: "Mạc đại thiếu gia, tôi sai rồi, Đỗ Nhược sẽ ngoan ngoãn quỳ cho tốt mà, cậu xem xem, còn điện thoại ..." Hai mắt Đỗ Nhược sáng rực, nhìn chằm chằm vào tay Mạc Thanh đang bấm số.
"Ừ." Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của Trần Vũ Dương vang lên.
Mạc Thanh mở loa điện thoại, thay đổi sắc mặt, thân thiết hỏi: "Anh Dương, trưa nay anh đến dùng cơm không?"
"Anh đang cho Mộ Tư đi chơi, chắc không về đâu. Đỗ Nhược thế nào rồi?" Trần Vũ Dương mới hỏi một câu như vậy, thân thể Đỗ Nhược tự nhiên cứng ngắc. Mạc Thanh nhìn cậu: "Cũng được."
Đỗ Nhược nhẹ nhàng thở ra, lập tức khẳng định với bản thân, mình quỳ tốt lắm. (o.O)
Trần Vũ Dương cúp điện thoại, quay đầu nhìn Trần Mộ Tư đang chơi đùa vui vẻ, phân phó với Đồ Liên: "Tôi về trước, trước ba giờ chiều thì đưa Mộ Tư về."
Trần Vũ Dương từ tối hôm qua đến giờ trong lòng luôn phát hỏa, nếu không phải tối qua nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cậu, thì nói không chừng không biết hôm qua đã có một vụ xử phạt kinh hoàng đến mức nào xảy ra.
Trước khi Trần Vũ Dương đến, Đỗ Nhược đã bắt đầu khóc, một bên viết, một bên nước mắt rơi đầy trang giấy. Trong lòng Mạc Thanh cũng có chút không thoải mái, nhìn thân thể đang run rẩy của Đỗ Nhược, tay cầm bút cũng không vững nữa, Mạc Thanh có chút không đành lòng, vừa mới chuẩn bị để Đỗ Nhược nghỉ một lát, cửa liền được mở ra.
Đỗ Nhược vừa nhìn thấy Trần Vũ Dương đã trở lại, lập tức gào cổ khóc lên: "Trần Vũ Dương tôi biết sai rồi, đau lắm... Lần sau không dám, thật sự không dám nữa..."
Trần Vũ Dương thản nhiên liếc mắt một cái, hỏi: "Em đã nói bao nhiêu lần không dám rồi? Đỗ Nhược, cam kết của em không đáng giá chút nào." Nói xong, hắn quay đầu nói với Mạc Thanh: "Ra ngoài đi, cực khổ cho em rồi."
Mạc Thanh tâm trạng không tốt lắm rời đi.
Trần Vũ Dương nhìn trò chơi trên laptop của Mạc Thanh, tắt trang web đi, mở ra một văn bản, từ đầu đến cuối đều không có nhìn cậu lấy một cái, mặc cho Đỗ Nhược ở một bên khóc lóc rất đáng thương .
Cứ như vậy, một giờ qua đi, Đỗ Nhược khóc đến không còn khí lực. Khóc lâu như thế, đôi mắt to của cậu biến thành một đường, sắc mặt cũng có hơi trắng bệch.
Trần Vũ Dương nhu nhu thái dương, cầm lấy tờ giấy trong tay Đỗ Nhược, hừ lạnh một tiếng: "Còn có lần sau?!!"
Đỗ Nhược run run rẩy rẩy ngẩng đầu, mơ hồ nhìn Trần Vũ Dương, lại bắt đầu cầu xin tha thứ: "Tôi không dám, thật sự sẽ không có lần sau , Trần Vũ Dương, tôi đau.. Tôi biết sai rồi..."
Đỗ Nhược dường như đã dựa cả thân mình vào chiếc ghế, hai đầu gối sưng lên, vạt áo ngủ không dài, còn có thể nhìn thấy lòng bàn chân đã đỏ hết cả.
Trần Vũ Dương thế nhưng lại nhẫn tâm nói: "Không trừng phạt em thì về sau nhất định tái phạm."
Đỗ Nhược ủy khuất, chuyện Trần Vũ Dương lợi dụng cậu vốn đã làm trong lòng cậu đã không thoải mái rồi, lại còn thêm thế này nữa, rốt cuộc ủy khuất trong lòng cậu bạo phát, rống lớn: "Tôi ở bên cạnh anh còn chưa ăn đủ dạy dỗ sao? Trần Vũ Dương, anh rốt cuộc cho tôi là cái gì, cho dù là bao nuôi cũng không cần phải đến mức này chứ."
Trần Vũ Dương đột nhiên nghĩ tới, trước khi Đỗ Nhược lên máy, cũng chỉ vừa mới xuất viện, mà mới qua ba ngày ngắn ngủi, trên người Đỗ Nhược lại có vết thương mới, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Trong lòng hắn giờ đau đớn vô cùng.
Đỗ Nhược thấy Trần Vũ Dương không nói lời nào, thân thể càng run rẩy hơn, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại được, giờ lại bắt đầu rơm rớm.
Trần Vũ Dương nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đỗ Nhược, đưa tay ra bế cậu lên. Vừa bị chạm vào, cả người cậu run lên, cố nén tiếng rên rỉ, hai hàng lông mày chau vào, đau đớn toàn thân.
Trần Vũ Dương ngồi ở mép giường, ôm Đỗ Nhược ở trên đùi, vừa lúc thấy được đầu gối của cậu, sưng đỏ hết cả, mà ngay cả toàn bộ các đốt ngón tay cũng có chút tím bầm. Trần Vũ Dương muốn đưa tay ra xem xét một chút, Đỗ Nhược lập tức la lên: "Đừng đụng vào, đau..."
Đến trưa, Trần Vũ Dương cho Đỗ Nhược ăn cơm, dỗ cậu ngủ, thế này rồi mới dám vén chăn lên bôi thuốc cho cậu. Đỗ Nhược không dám nằm thẳng, bởi nếu duỗi ra thì sẽ rất đau, chỉ có thể co người nằm nghiêng, nhìn thật giống một con mèo nhỏ đáng thương.
Trần Vũ Dương đột nhiên cảm thấy chính mình đúng là không bình thường, nói muốn phạt là mình, mà lúc này đau lòng cũng vẫn là chính mình.
Đỗ Nhược tuy đang ngủ, nhưng khi Trần Vũ Dương vừa chạm vào, cậu liền mơ mơ màng màng rên rỉ ra tiếng. Trần Vũ Dương thấy Đỗ Nhược đau đớn dữ dội như vậy, tay đang bôi thuốc cũng có chút run lên.