Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 24: Bệnh nghề nghiệp và chuồn êm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quý Hán Mẫn nói rất nhiều, giọng nói Tây - Trung lẫn lộn chọc cho Đỗ Nhược nở nụ cười suốt đoạn đường đi. Đến con đường quen thuộc, Đỗ Nhược ngừng lại: "Tôi đến rồi, cám ơn anh, Quý Hán Mẫn."

Quý Hán Mẫn đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu: "Đỗ Nhược, em thích anh không? Có thể cùng anh một chỗ được không?" Đỗ Nhược bị hắn làm cho có chút sợ hãi, mới gặp nhau chưa đầy một giờ đã bị tỏ tình, Đỗ Nhược có chút dở khóc dở cười với tình huống này.

"Thật xin lỗi, anh lúc nãy nhìn thấy em đang ngồi ở trên cầu khóc, anh sợ em muốn nhảy xuống biển, cho nên anh vẫn luôn đi theo em. Sau đó nghe được tiếng em khi gọi điện thoại, mới biết được em cũng là người Trung Quốc, sau đó thì ..." Quý Hán Mẫn gãi gãi đầu, có chút xin lỗi cười cười.

Đỗ Nhược nghe được ba chữ 'nhảy xuống biển' này, khuôn mặt không khỏi giăng đầy hắc tuyến: "Tôi sẽ không nhảy xuống biển."

"Anh biết, là anh hiểu lầm ... Đỗ Nhược, kỳ thật thích đàn ông cũng không có gì, em đừng không vui." Quý Hán Mẫn vừa nói như vậy, Đỗ Nhược đã hiểu, hóa ra chuyện Quý Hán Mẫn này hiểu lầm không chỉ là về vấn đề nhảy xuống biển vớ vẩn này.

Đỗ Nhược nở nụ cười, khóe mắt ánh lên những tia lấp lánh, có vẻ có chút kiều mỵ, cậu chậm rãi mở miệng nói: "Lần này tôi là theo người bao nuôi mình ra ngoài chơi. Quý Hán Mẫn, tôi biết mình thích đàn ông, và không chỉ là thích đàn ông, mà còn thích đàn ông có tiền."

Đỗ Nhược nổi lên ý muốn trêu đùa, đưa tay lên đặt lễ cổ Quý Hán Mẫn, ghé sát môi vào đó, thổi một hơi, thanh âm dụ hoặc nói: "Anh nếu bao nuôi tôi, tôi sẽ là của anh."

"Em đang làm cái gì?" Thanh âm lạnh như băng ở phía sau Đỗ Nhược vang lên. Đỗ Nhược sợ hãi, run rẩy một cái, mau chóng thu tay, ngoan ngoãn đứng sang một bên: "Tôi thật sự là không làm gì cả."

"Không làm gì cả?" Trần Vũ Dương chợt nhíu mày, cười lạnh nói.

Mạc Thanh đứng ở bên cạnh Trần Vũ Dương, vừa ôm cánh tay hắn, vừa bật cười ra tiếng: "Anh Dương, anh sao có thể thích cái loại trăng hoa này được, em tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội anh."

Trần Vũ Dương không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Đỗ Nhược khiến cho sau lưng cậu đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, bị gió thổi qua, cả người liền nhịn không được mà bắt đầu run rẩy.

Gió mới thổi đến, mũi cậu lại hơi bị ngưa ngứa một chút, thế là cậu nhịn không được hắt hơi một cái, đầu óc cũng có chút không rõ ràng lắm, giải thích: "Đây là bệnh nghề nghiệp."( :v: )

Nghe xong, sắc mặt Trần Vũ Dương còn càng đen hơn. Hắn một phát kéo Đỗ Nhược đi thẳng về hướng khách sạn. Mạc Thanh chạy nhanh theo sau, để lại Quý Hán Mẫn, một mình một người còn đang mê mang mà đứng nguyên tại chỗ. (khổ thân, vẫn đang bị sốc tình đây mà P)

Đi tới cửa thang máy, Mạc Thanh đang đi theo sau Trần Vũ Dương đột nhiên bị Đồ Liên ngăn cản: "Thiếu gia Mạc Thanh, phòng của cậu ở bên cạnh."

Mạc Thanh hừ một tiếng: "Không cần, tôi muốn ngủ cùng anh Dương."

Bị Đồ Liên ngăn cản, Mạc Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Vũ Dương và Đỗ Nhược đi mất, tức giận trừng mắt nhìn Đồ Liên, nhưng lại không dám làm gì hơn nữa.

Ai cũng biết địa vị của Đồ Liên trong Trần gia quả thật không tầm thường, càng không phải là người có thể dễ dàng chọc tới.

Vào phòng, Đỗ Nhược bị ném vào phòng tắm, Trần Vũ Dương cũng theo vào. Đồ Liên đã chuẩn bị xong nước tắm. Được nước ấm bao lấy cơ thể, Đỗ Nhược thoải mái rên rỉ một tiếng.

"Người vừa rồi là ai?" Sắc mặt Trần Vũ Dương khôi phục lại như cũ, nhìn không ra biểu tình gì, nhưng Đỗ Nhược vẫn rất là cẩn thận hồi đáp: "Tôi đi lạc, anh ta giúp đưa tôi về nhà, chỉ vậy thôi. Trước đó chúng tôi chưa hề gặp nhau."

Trần Vũ Dương ôm Đỗ Nhược vào trong ngực, xoa nhẹ đầu cậu, hỏi: "Đồ Liên nói em liên tục không chịu ăn cơm, sao vậy?"

"Chỉ là không muốn ăn." Nói xong, bụng Đỗ Nhược rất phối hợp kêu lên hai tiếng biểu tình. Hai người trầm mặc một hồi, Trần Vũ Dương nở nụ cười, nhu nhu bụng nhỏ của Đỗ Nhược: "Chăm sóc cho nó thật tốt. Cứ như vậy thì sẽ làm đau nó đấy."

Đỗ Nhược đỏ mặt gật gật đầu, vừa rồi nước mắt đã theo những lời này của Trần Vũ Dương mà rơi xuống, thật giống một đứa trẻ rốt cuộc cũng được cha mẹ quan tâm, đầu hướng về phía ngực Trần Vũ Dương mà dụi dụi, làm nũng nói: "Chúng ta về nhà được không, tôi không thích ở đây. Tôi muốn về nhà ..."

Trần Vũ Dương đau lòng hôn lên gương mặt cậu, an ủi: "Mới tới có một ngày đã đòi về rồi, em như thế nào lại giống một đứa trẻ không rời khỏi nhà được vậy?"

Trong lòng Đỗ Nhược rất tức giận, nhưng lại nói không nên lời, nhìn Trần Vũ Dương, hai mắt còn bị bao phủ bởi một tầng nước mắt, lại ngậm chặt miệng, làm cho khi khóc cũng không dám phát ra âm thanh nào.

Trần Vũ Dương thấy bộ dạng muốn khóc lại không dám khóc này của Đỗ Nhược, trong lòng một cỗ đau lòng lại tràn về, vỗ về lưng Đỗ Nhược, an ủi: "Bảo bối, ngày mai chúng ta sẽ đến thành phố Mehico, sao có thể không đi? Đợi mọi chuyện xong xuôi rồi chúng ta trở về, được không?

Đỗ Nhược mau chóng gật đầu, lập tức lại nghĩ đến mình làm người bị lợi dụng trong công chuyện của hắn, buông tay, cả người vùi ở trong nước, chỉ còn đầu lộ ra, hai mắt nhắm chặt, trên mặt còn có nước mắt chưa kịp khô.

Trần Vũ Dương ngủ rất say, sự việc mấy ngày nay làm cho hắn mệt chết đi được. Khi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thấy Đỗ Nhược đâu.

Trần Vũ Dương cảm thấy có cái gì không đúng , Đỗ Nhược ngày hôm qua cũng có chút trốn trốn tránh tránh, hơn nữa Đỗ Nhược lại rất thích giường, chưa từng thấy cậu ấy dậy sớm hơn mình bao giờ.

Trần Vũ Dương gọi điện thoại cho Đồ Liên: "Đỗ Nhược đi xuống rồi sao?"

"Không có."

"Được, tôi biết rồi, Đồ Liên, phong kín tất cả máy bay rời khỏi đảo trong hôm nay, nếu dám để Đỗ Nhược về nước hôm nay, thì khỏi cần gặp tôi làm gì nữa." Giọng nói của Trần Vũ Dương lạnh như băng, nhưng Đồ Liên vẫn có thể nghe ra trong đó có chút khẩn trương.

Đúng vậy, Trần Vũ Dương có chút khẩn trương. Tổng bộ hàng hóa của An Viễn đặt ngay tại đảo Mạt Ly Nhã này, khẳng định ở đây có người của An Viễn.

Cho dù không có người của An Viễn, Đỗ Nhược cứ vậy mà chạy loạn, lại chưa quen cuộc sống nơi đây, ngôn ngữ lại không biết, nơi đây không phải là Bắc Kinh, Trần Vũ Dương cho dù thế lực lớn hơn nữa cũng không có khả năng nắm bắt chắc chắn.

Trần Vũ Dương chưa bao giờ cùng lúc tức giận và lo lắng như thế này, Đỗ Nhược lại hoàn toàn không sợ chết mà tính đi chọc giận hắn đây mà. Đỗ Nhược chắc chắn đi không xa, nơi này và sân bay cách có một đoạn, cũng không xa lắm, nhưng đối với không người quen mà nói, rất có khả năng sẽ đi lung tung rồi lạc lúc nào không hay.

Hành lý của Đỗ Nhược rất ít, chỉ có một ba lô. Cậu nhìn thấy một cái cây cách đó không xa, cành cây rất nhiều, cũng không cao lắm, nhưng là rất chắc chắn, muốn bốn người cùng nhau vẫn có thể ở tốt.

Đỗ Nhược rất sợ hãi, một mặt là sợ Trần Vũ Dương sẽ tìm đến, một mặt là không biết đường, vả lại cũng không biết nên đi như thế nào.

Đi thẳng từ buổi sáng đến tận trưa, hiện tại bụng cậu kêu gào biểu tình ầm ĩ rồi. Cậu cầm tiền đi vào một cửa hàng, nhưng do ngôn ngữ không thông, cậu cũng không có cách nào có thể mua về ăn được. Nhìn tờ tiền, Đỗ Nhược chỉ còn biết khóc không ra nước mắt.

Đỗ Nhược không đi nữa, dù sao chạy không thoát, thôi chờ Trần Vũ Dương cho người đến tìm đi.

Bị Trần Vũ Dương tìm được cùng lắm là bị đánh một trận, chắc chẳng chết được đâu. (o.O)

Đỗ Nhược bắt đầu trèo lên cây, lên một cành hơi cao một chút, nhìn nhìn, lại thấy không an toàn lắm, quyết định trèo xuống một chút cho yên tâm.

Mấy cành cây miền nhiệt đới thật sự là rất tươi tốt, Đỗ Nhược cứ như vậy tựa vào thân cây ngủ, cũng không lo lắng rằng mình có khả năng sẽ bị rơi xuống. Đỗ Nhược đặt ba lô lên đùi, thích chí nhắm mắt lại.

Trần Vũ Dương tìm người muốn phát điên lên rồi. Mắt thấy sắc trời dần tối, trong lòng bất an càng ngày càng lớn. Đồ Liên gọi điện thoại báo cáo, Đỗ Nhược không ở sân bay, trước mắt cũng chỉ có thể nhờ đến người phụ nữ kia.

Trần Vũ Dương nhíu mày, từ khi ly hôn, hắn đã nhiều năm chưa gặp Chu Tiêu Duẫn. Cô là vợ trước của Trần Vũ Dương. Hai người chia tay nhau trong hòa bình. Hôn nhân của bọn họ chẳng qua là do lợi ích của hai gia tộc. Hai người dù sao cũng đã sớm giao ước trước, sau khi sinh ra Mộ Tư sẽ ly hôn, không liên quan gì đến nhau nữa.

Chu Tiêu Duẫn sớm đã có người thương, là người họ Mễ, có sản nghiệp tại đảo Mạt Ly Nhã này, nhất định là vô cùng có thế lực.

Sự tình của An Viễn khó giải quyết như vậy mà hắn cũng không muốn nhờ đến sự trợ giúp của Chu Tiêu Duẫn, nhưng hiện tại lại bởi vì Đỗ Nhược, không thể không mở miệng nhờ vả.

“Tiêu Duẫn, giúp tôi tìm một người.”

Bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ: “Trần Vũ Dương, anh thật đúng là không thay đổi gì hết, giọng điệu như vậy, anh phải biết là bây giờ mình đang đi cầu cạnh tôi.” Chu Tiêu Duẫn đang nằm trong lòng ông xã của mình, đắc ý cười.

“...”

Thấy Trần Vũ Dương không nói lời nào, Chu Tiêu Duẫn không trêu hắn nữa, biết rõ hắn thế nào cũng không chịu thua đâu, hỏi: “Nói đi, anh muốn tìm ai?”

Không biết đã ngủ bao lâu, trời đã tối, Đỗ Nhược mơ mơ màng màng mở mắt, ở đây ngoại trừ tiếng côn trùng kêu, còn lại không còn âm thanh nào nữa.

Cậu xoa xoa bụng, lại nhớ đến câu nói ngày hôm qua của Trần Vũ Dương: “Chăm sóc cho nó thật tốt. Cứ như vậy thì sẽ làm đau nó đấy.” Bàn tay của hắn khi đặt lên bụng cậu dường như vẫn lưu lại hơi ấm. Đỗ Nhược phát hiện ra mình đang rất nhớ Trần Vũ Dương.

Đỗ Nhược có chút hối hận, cậu cứ như vậy chạy đi, không trở lại Bắc Kinh, cũng không thể đi tìm Trần Vũ Dương được. Cậu rốt cuộc phải làm cái gì bây giờ, Đỗ Nhược bắt đầu hơi hoảng.

Đỗ Nhược không dám nhảy từ trên cây xuống, bởi vì cậu thực sự cũng không biết mình nên đi đến đâu nữa. Cậu lấy từ trong túi ra một cái áo khoác, khoác lên. Buổi tối ở đây hơi lạnh một chút.

Cậu cầm điện thoại, nhìn hồi lâu, lại không dám gọi điện cho Trần Vũ Dương, càng không thể gọi cho Tôn Phiêu Nhiên. Đỗ Nhược giờ thực sự rất lo lắng, nhưng lại sợ bị Tiểu Nhiên mắng nên không dám gọi cho cậu ấy

Đỗ Nhược nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gọi điện thoại cho Thang.

“Thang, anh đang mắc kẹt ở đảo Mạt Ly Nhã, phải làm thế nào bây giờ?” Đỗ Nhược vừa thấy bắt máy, liền nói ngay một tràng, không thèm để ý ở đầu dây bên kia có phải là Thang hay không.

Bạch Thiếu Hiền che điện thoại lại, sợ tiếng của Đỗ Nhược làm ồn đến Thang. Nhưng thanh âm Đỗ Nhược quá lớn, Thang vẫn là rên lên một tiếng. Bạch Thiếu Hiền vuốt ve lưng của Thang, Thang lại cọ cọ trong ngực hắn, tiếp tục ngủ.

Bạch Thiếu Hiền xuống giường, đi tới ban công, hỏi: “Đỗ Nhược, có chuyện gì?”

Đỗ Nhược vừa nghe thấy tiếng của Bạch Thiếu Hiền, run một cái, tay cầm điện thoại thiếu chút nữa là rơi xuống: “Ông chủ...Không, không, không có gì đâu.”

“Cậu không phải là đang ở cùng Trần Vũ Dương sao?” Bạch Thiếu Hiền nhăn mày.

“À...”

“Thang đang ngủ. Ngày mai cậu gọi tới đi, thật không đúng lúc.” Bạch Thiếu Hiền cúp điện thoại, không muốn ngủ nữa, hút một điếu thuốc, những vòng khói chậm rãi tỏa ra.

Đỗ Nhược chẹp miệng, lại bắt đầu khóc. Cậu không có mấy ai là bạn, giờ thì chẳng ai có thể giúp cậu được nữa.

Đỗ Nhược cực kỳ sợ hãi. Ban đêm như vậy cũng không phải là tối lắm, trăng rất sáng, chiếu xuống cảnh vật rất rõ ràng, nhưng lá gan Đỗ Nhược rất nhỏ, luôn cảm thấy xung quanh có cái gì đang bao vây lấy mình. (em sợ ma đây mà :3)

Chu Tiêu Duẫn cho người đinh vị di động của Đỗ Nhược, nói địa chỉ cho Trần Vũ Dương, nhân tiện nhắc nhở: “Anh nợ tôi một lần.”

Mười mấy người cùng nhau tìm người khắp nơi trong công viên. Trần Vũ Dương biết Đỗ Nhược ở trong này, cũng không nóng này. Trong lòng giờ chỉ còn tức giận, không còn chút lo lắng nào nữa, hắn chỉ hận không thể trực tiếp cho Đỗ Nhược làm mồi cho cá mà thôi. (khiếp anh làm thế thì lấy đâu ra người cho anh để còn ... chẹp)

Trần Vũ Dương đứng dưới gốc cây, đột nhiên cảm giác như có giọt nước rơi xuống. Ngẩng đầu lên, Đỗ Nhược đang ôm ba lô ngồi ở trên cành cây nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi xuống, nhưng không dám nói tiếng nào cả.

Tâm tư Trần Vũ Dương lúc này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, gọi điện thoại cho Đồ Liên: “Không cần tìm nữa, người đang ở chỗ tôi.” Cúp điện thoại, Trần Vũ Dương lạnh lùng nhìn Đỗ Nhược: “Còn không mau xuống? Còn chờ tôi lên bế em xuống sao?”

Toàn thân Đỗ Nhược có chút mềm nhũn, run rẩy bò xuống, ‘A’ một tiếng, Đỗ Nhược bị rơi xuống đất. Cậu ngẩng đầu lên, vội vàng đứng dậy, dùng tay áo xoa xoa mặt. May mà cây không cao lắm, dưới đất lại là cỏ rất dày, cho nên bị rơi xuống thế này cũng không đau lắm.

Trần Vũ Dương không nhìn cậu, đi thẳng về phía trước. Đỗ Nhược toàn thân bẩn thỉu, lếch nhếch theo sau.

Đỗ Nhược hơi mất sức đi sau, cậu mệt chết đi được, nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa. Trần Vũ Dương vẫn như vậy tiếp tục đi, không thèm nhìn cậu.

Đỗ Nhược nghĩ nghĩ một chút, dù sao sớm hay muộn cũng phải chết, không đi nữa