Vừa về tới phòng, Trần Vũ Dương đã mang Đỗ Nhược vào phòng tắm. Dù sao vừa rồi làm cũng không có đồ bảo vệ, cho nên Trần Vũ Dương có chút hối hận.
Nếu Đỗ Nhược lại bị bệnh, hắn quả thực rất đau lòng. Còn về nhu cầu sinh lý, rất đơn giản, chỉ cần Trần Vũ Dương hắn vẫy tay một cái, tự nhiên sẽ có cả đống người xếp hàng chờ.
Đỗ Nhược xuống lầu ăn bữa sáng, đồng thời chờ Trần Vũ Dương đi làm. Nhân lúc Đồ Liên đưa Trần Mộ tư đến trường, cậu chào hỏi bảo mẫu Tụy Vân một chút.
Tụy Vân là người ở biệt thự này đã lâu. Trước khi Đỗ Nhược đến ở thì Trần Vũ Dương quanh năm suốt tháng cũng không thấy tới đây được đến một lần. Trước kia cũng có người giống như Đỗ Nhược, được bao nuôi một thời gian rồi lại đổi chủ nhân, cho nên Tụy Vân cũng không có thái độ vui vẻ gì đối với Đỗ Nhược. Một người con trai đi bán thân, so với phụ nữ còn vô sỉ hơn gấp nhiều lần.
Đỗ Nhược khi gặp Tụy Vân thì bà chỉ cúi thấp đầu quét tước vệ sinh nhà cửa, nên cậu cũng tự biết, mình chính là không được chào đón ở đây.
Tòa biệt thự này được xây dựng tại một nơi rất xa trung tâm. Đỗ Nhược lấy điện thoại ra, gọi cho Tôn Phiêu Nhiên, bảo cậu ta tới đón. Nếu không thì đợi đến lúc cậu đi ra ngoài được thì có lẽ, Trần Vũ Dương cũng đã tan làm rồi.
Cũng lâu rồi chưa gặp Tôn Phiêu Nhiên. Anh ấy nằm trong danh sách chủ lực của sở cảnh sát. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lại phá được nhiều vụ án lớn.
Tôn Phiêu Nhiên không phải là đồng tính luyến ái, nhưng cũng là ở cùng Đỗ một thời gian dài, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Cái này, như người ta thường nói, thì chính là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Đỗ Nhược ngồi xổm xuống ở bên đường. Tôn Phiêu Nhiên phải 10 phút nữa mới tới. Anh ấy dạo này phải xử lý rất nhiều việc, gần đây nhất là vấn đề liên quan đến rất nhiều người của giới xã hội đen. Nhưng vấn đề này thực ra không chỉ có vậy. Mà lão Đại trong giới này, lại là người làm ăn cùng Trần Vũ Dương.
Người này, tên là An Viễn, tất cả mọi người trong giới đều biết gã là người không thể coi thường, có thế lực rất lớn. Ở Châu Âu, gã cũng là một trong những người đứng đầu tổ chức, cho nên có rất ít người dám động đến hắn. Nếu trên đời có ai có thể làm cho An Viễn phải nhượng bộ lui binh, thì có lẽ cũng chỉ có con hồ ly Trần Vũ Dương.
Tôn Phiêu Nhiên sở dĩ chú ý như vậy, không phải là bởi vì An Viễn có thế lực rất lớn, mà là trong đám tay chân của gã còn có Đỗ Chí Cường, cha ruột của Đỗ Nhược.
Tôn Phiêu Nhiên nhu nhu huyệt thái dương. Mấy ngày nay, cậu không ngủ được giấc nào hẳn hoi, vậy mà giờ còn phải lo lắng cho mấy cái phiền toái này của Đỗ Nhược. Cậu thở dài, không khỏi lắc đầu, đời này xem như rơi vào hố phiền của tiểu tổ tông Đỗ Nhược đi.
Đỗ Nhược vừa nhìn thấy Tôn Phiêu Nhiên, ngay lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Khóe miệng cùng đôi mắt đều cong lên, dường như rất vui vẻ.
Tôn Phiêu Nhiên thấy bộ dạng này của Đỗ Nhược, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Xấu chết đi được. Mau ngậm miệng lại, lên xe." Đỗ Nhược bất mãn xịu miệng, thầm nói: "Thật chẳng biết đùa gì hết.”
Tôn Phiêu Nhiên dừng xe ở cửa ‘Bóng đêm’, nhăn mày, hỏi Đỗ Nhược: "Em là muốn anh phải đi vào bắt người sao?"
Đỗ Nhược cười cười nhìn cậu: "Tiểu Nhiên, anh nếu lộ ra mình là cảnh sát thì ngay lập tức có thể tùy ý ra vào mọi lúc, anh tin không?"
Tôn Phiêu Nhiên hừ một tiếng: "Vậy còn muốn anh vào sao? Anh đường đường là một cảnh sát, nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ quy về tội lơ là nhiệm vụ. Cho nên chỉ em vào thôi. Đợi lát nữa anh tới đón em”.
Đỗ Nhược mặc kệ. Thật vất vả để có thể mang Tôn Phiêu Nhiên tới nơi này một lần. Dù thế nào cũng phải cho anh ấy biết một chút về cái gọi là quán bar đồng tính.
Thế là Đỗ Nhược nhõng nhẽo cùng cứng rắn kêu gào, năn nỉ một hồi. Tôn Phiêu Nhiên thì chỉ ngồi yên, khẽ dựa vào lưng ghế, châm một điếu thuốc từ từ hút.
Đỗ Nhược thấy Tôn Phiêu Nhiên không có phản ứng gì, bắt đâu hơi hơi nhụt chí. Đầu vừa cúi xuống, lại mạnh mẽ ngẩng lên, nở nụ cười nhìn về phía Tôn Phiêu Nhiên, lộ ra hai răng nanh nhọn hoắt.
Tôn Phiêu Nhiên nhìn Đỗ Nhược ngây ngô cười, tiến tới vỗ vỗ đầu cậu: "Em rốt cuộc có vào hay không ? Đừng quên em bây giờ là đang có chủ nhân bao nuôi. Nhưng vạn nhất anh ta mất hứng thú với em rồi thì sẽ như thế nào? Trần Vũ Dương là loại người gì mà em còn dám chọc tới? Bây giờ có lẽ chỉ là yêu thích nhất thời, một ngày nào đó hẳn sẽ hết thôi. Đàm Mặc Ngọc không phải rất tốt với em hay sao? Tối hôm đó, tại sao em lại phải đi cùng Trần Vũ Dương?"
Đỗ Nhược gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh Mặc Ngọc không phải là còn có Phù Vũ sao? Với lại, nếu Trần Vũ Dương đã nhìn trúng em, không lên xe của anh ta thì chắc chắn sẽ là anh ta sai người đóng gói đưa đi mất.”
Tôn Phiêu Nhiên lại hừ một tiếng. Đỗ Nhược cũng không nói, chỉ cúi đầu đi vào trong. Vừa mới quay người, Đỗ Nhược liền bày ra bộ dáng vui vẻ.
Tôn Phiêu Nhiên tự nghĩ, vốn dĩ mình không muốn đi vào, vậy nên tất có cách để cho Đỗ Nhược phải tự mình đi vào mà thôi.
Đang đứng ở cửa quán đều là người quen của cậu. Đỗ Nhược đi lên phía trước, ngọt ngào gọi một tiếng: "Anh Vân, chào. Anh Đồng, chào."
Hai người vừa thấy Đỗ Nhược, lập tức nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Mấy ngày không thấy em tới, còn tưởng em bị ông chủ thu nạp rồi chứ." Đỗ Nhược sửng sốt: "Ông chủ không phải là cùng Thang … "
A Vân khoát tay nói: "Ai … những người như chúng ta thì luôn phải như vậy. Trên giường thì còn có thể nghĩ tới chuyện trèo cao, chứ những cái khác, đừng ngu ngốc mà nghĩ tới làm gì."
Đỗ Nhược ngẫm lại, mình hiện tại cũng là như vậy sao? Bây giờ Trần Vũ Dương đối với mình thật tốt, có yêu thương, có đau đớn cùng khoái hoạt. Nhưng nói cho cùng, đó vẫn chỉ là một người khách.
Có lẽ do hiện tại hắn có chút yêu thích cho nên mới đối xử với mình như vậy. Nhưng rồi đến lúc nào đó hưng phấn qua đi rồi, hắn lại là một người tàn độc, một chút cũng không nương tay, nói không chừng đến lúc đó mọi việc không chỉ cứ đơn giản mà xong chuyện được đâu.
Đỗ Nhược nói với họ: "Ngoài kia có người bạn của em, anh ấy là lần đầu tiên đến ‘Bóng đêm’, da mặt mỏng nên có chút ngại ngùng. Em phải nghĩ cách cho anh ấy vào đây. Đến lúc đó, mấy anh tốt bụng đừng ngăn trở nha."
Hai người mau chóng gật đầu: "Tất nhiên rồi. Bạn của Đỗ Nhược vào ‘Bóng đêm’, chuyện này không thành vấn đề, dù sao ban ngày ở 'Bóng Đêm' cũng chẳng có mấy ai.”
Tôn Phiêu Nhiên vừa mới chuẩn bị lên xe, chợt nghe thấy từ phía bên trong quán bar truyền đến một tiếng hét rất thảm.
Tôn Phiêu Nhiên còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó lại nghe thấy thanh âm cầu xin của Đỗ Nhược từ bên trong: "A ... không được ... Tôi là người của Trần Vũ Dương. Ngài đừng, van xin ngài... A...” .
Đỗ Nhược đột nhiên hét thảm một tiếng, thực sự đã làm kinh động đến Tôn Phiêu Nhiên. Cậu quăng thuốc đi, nhanh chóng chạy vào trong bar. Đến cửa, cũng không bị ai ngăn trở,vào được bên trong rất dễ dàng.
Trong quán bar rất tối. Cho dù đây là ban ngày nhưng cũng phải mở ra đèn mới có thể thấy rõ mọi thứ được. Trong quán cũng chỉ có ba bốn người khách. Mấy người cùng nhau tụ lại một nhóm ngồi nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy Tôn Phiêu Nhiên tiến vào, ngay lập tức bu lại xung quanh.
Tôn Phiêu Nhiên nhìn lướt quanh bốn phía, lại thấy Đỗ Nhược đang cười hì hì, dùng rèm cửa sổ che thân mình lại, đứng ở một góc tường cười trộm.
Tôn Phiêu Nhiên lập tức phát hỏa, lôi Đỗ Nhược ra cho một cái tát: "Lần sau còn dám như vậy, em vĩnh viễn đừng mong nhìn thấy anh nữa.”
Đỗ Nhược ngây dại, có chút sững sờ, hai má hơi hơi nóng lên, nhưng cũng không đau lắm. So với Mạnh tiên sinh kia, Tôn Phiêu Nhiên thật sự là đã nương tay nhiều lắm rồi.
Thang chạy đến, ôm lấy Đỗ Nhược, chắn ở trước cậu, nói với Tôn Phiêu Nhiên: "Không cho anh bắt nạt anh Nhược Nhược."
Tôn Phiêu Nhiên lạnh lùng liếc Thang một cái, Thang lập tức sợ hãi mà có chút đứng không vững. Tôn Phiêu Nhiên lúc này mới cảm thấy mình quả thực đã quá tay rồi, chắc chắn đã làm hai đứa nhỏ trước mặt này hoảng sợ rồi.
Sắc mặt cậu dịu xuống, hào hoãn nói: "Không có việc gì đâu, cậu tránh ra đi, để tôi nói chuyện với Đỗ Nhược." Đỗ Nhược ngó đầu ra, đẩy Thang sang một bên: "Thang, anh ấy chính là Tiểu Nhiên."
Thang đã từng nghe Đỗ Nhược nhắc tới Tôn Phiêu Nhiên rất nhiều lần, cho nên trong ấn tượng của Thang, Thang luôn nghĩ rằng Tôn Phiêu Nhiên là một người rất dịu dàng. Nhưng hôm nay vừa được gặp thì lại là một bộ dạng dọa người đến thế.
Thang nhìn nhìn Đỗ Nhược, lại quay sang Tôn Phiêu Nhiên, mở miệng gọi: "Anh Nhiên, chào anh."
Tôn Phiêu Nhiên miễn cưỡng giật giật khóe miệng, xem như là đang nở nụ cười. Sau đó cậu quay đầu nhìn Đỗ Nhược, mắng một trận: "Biết anh lo lắng cho em đến thế nào không mà em còn dám làm như vậy? Muốn anh đi vào thì nói một tiếng. Có biết là tính anh vốn cảnh giác cao, sợ em xảy ra vấn đề gì. Mỗi lần có chuyện gì, anh cũng đều là phải lo lắng cho em, em nói xem, em như thế này... không làm anh thất vọng lắm hay sao?”
Đỗ Nhược chỉ nhỏ giọng phản kháng: "Không phải vừa rồi em bảo anh vào, anh lại không chịu, nên em mới làm như vậy chứ." (nghịch ngu hàiz)
Tôn Phiêu Nhiên mang máng nhớ lại, phát điên, quát: "Anh con mẹ nó là đồng tính luyến ái sao? Vào đây làm cái gì?"
Đỗ Nhược ngậm miệng lại, bày ra bộ dạng ủy khuất. Tôn Phiêu Nhiên đối tốt với mình ra sao, điều này trong lòng Đỗ Nhược luôn hiểu rõ. Làm nghề này, hẳn cũng sẽ phải vào sở cảnh sát, đôi ba lần còn có thể làm miễn phí làm cho họ, đây chính là vì buôn bán, cũng là vì cuộc sống của chính mình. Vậy nên những cảnh sát này cùng khách làng chơi cũng chẳng có gì khác nhau, vậy mà còn muốn giả bộ đứng đắn.
Tuy nhiên, trong sở cảnh sát cũng không phải là không có cảnh sát tốt.
Ví như Tôn Phiêu Nhiên vậy. Nhưng canh ấy lại là nhân tài trong sở, cho nên thường phải ra ngoài điều tra. Tôn Phiêu Nhiên dù vậy vẫn luôn giúp đỡ cậu. Đỗ Nhược mỗi lần bị bắt, đều ngay lập tức được thả, tất cả là nhờ có anh ấy.
Về sau, trong sở cảnh sát, vừa nhìn thấy Đỗ Nhược, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tôn Phiêu Nhiên: "Em trai cậu lại phạm tội này ." Sau đó sẽ là cảnh Tôn Phiêu Nhiên vội vàng tới nơi.
Đàm Mặc Ngọc có sự nghiệp của chính mình, bình thường đều bề bộn nhiều việc. Đỗ Nhược cũng hiểu chuyện, không quấy rầy anh. Nếu gặp phải khách hàng khó chịu, thì sẽ gọi điện thoại cho Tôn Phiêu Nhiên.
Thẻ cảnh sát của Tôn Phiêu Nhiên rất hữu dụng. Mới lấy ra thì khách hàng cũng là đều không dám nói hay làm gì nữa. Đại bộ phận những người đến 'Bóng Đêm' đều là người có tiền cũng có tiếng. Họ dù sao cũng cảm thấy không đáng vì một chuyện nhỏ như vậy mà dây vào cảnh sát, mà thực ra cũng không phải vì họ sợ cảnh sát mà cái quan trọng là danh tiếng của bọn họ.
"Anh Tiểu Nhiên, em lần sau sẽ không như vậy nữa. Anh đừng tức giận, em sợ." Đỗ Nhược nói xong, miệng cũng đã thút tha thút thít chuẩn bị khóc lên.
Mấy người khác biết chuyện, cũng đều đã đi tới: "Thật là, cho dù là quan tâm cũng không cần đánh dữ dội như vậy chứ. Nhược Nhược cũng chỉ là muốn đùa với cậu một chút thôi mà."
Tôn Phiêu Nhiên hơi rũ mắt, không nói một tiếng, đi thẳng ra ngoài. Đỗ Nhược chạy nhanh theo sau, gọi to hai tiếng ‘Tiểu Nhiên’, cũng không thấy cậu ấy có phản ứng gì. Đỗ Nhược biết lần này Tôn Phiêu Nhiên là đang tức giận thật rồi.
Tôn Phiêu Nhiên lấy ra một điếu thuốc, quay lại nhìn Đỗ Nhược đang cúi đầu đi theo phía sau, nhẹ giọng nói: "Đỗ Nhược, nếu anh Minh biết em gặp phải chuyện gì, nhất định sẽ hận chết anh. Em có biết anh rất sợ em sẽ gặp phải chuyện gì không may hay không?"
Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn Tôn Phiêu Nhiên, cầm tay cậu: "Tiểu Nhiên, embiết, chuyện cái chết của anh ấy không phải là lỗi của anh. Là chính em nhìn thấy xe của anh em đâm vào xe của anh. Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì hết.”
Tôn Phiêu Nhiên nhìn Đỗ Nhược, miễn cưỡng cười cười: "Anh chỉ hy vọng mình đã không ở đó. Nếu như...chỉ cần chậm một chút nữa thôi, nói không chừng anh ấy sẽ không phải chết, em cũng không đến mức phải...”
Đỗ Minh thật sự đúng là đã va chạm vào xe của Tôn Phiêu Nhiên, nhưng là sau đó chệch ra ngoài. Tôn Phiêu Nhiên khi đó bị dọa đến nhất thời vô cùng sợ hãi. Đến lúc mở cửa xe, đập vào mắt chính là một vũng lớn máu ở phía xa, làm cho mấy nữ sinh gần đó nhìn thấy, vì quá sợ hãi mà khóc thét lên.
Khi cậu chạy tới bên người Đỗ Minh, thì anh ấy thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, chỉ cố gắng kéo lấy tay Tôn Phiêu Nhiên kêu lớn: "Tôi còn có một em trai... Tôi không thể chết được... Tôi còn phải chăm sóc em ấy nữa."
Chờ đến khi Đỗ Nhược đuổi đến nơi, chỉ có thể nhìn thấy Tôn Phiêu Nhiên đang cùng Đỗ Minh trên xe cấp cứu. Đến bệnh viện, Tôn Phiêu Nhiên liền bị đưa về sở cảnh sát. Tôn Phiêu Nhiên quả thực rất sợ hãi, nhưng rồi mọi chuyện sau đó đều được người nhà của cậu giải quyết, hơn nữa cũng là do Đỗ Minh tự đụng xe, vấn đề cứ vậy mà rõ ràng được giải quyết.
Một thời gian sau, Tôn Phiêu Nhiên mới đi tìm người em trai mà Đỗ Minh nói. Cậu đến bệnh viện, tìm hiểu hồ sơ, biết người em trai của Đỗ Minh tên là Đỗ Nhược, là học sinh trung học, mười sáu tuổi."
Nhưng đến khi Tôn Phiêu Nhiên tìm được đến trường học của cậu thì mới biết Đỗ Nhược đã nghỉ học, đi nơi nào thì họ không rõ.
Lần thứ hai gặp được Đỗ Nhược đã là hai năm sau, vào đúng sinh nhật tròn 18 tuổi của Đỗ Nhược, chính là qua vụ cái chết của người đàn ông đột tử trong nhà kia. Đỗ Nhược vừa thấy được Tôn Phiêu Nhiên giống như là nhìn thấy ân nhân cứu mạng, liền ôm khóc nửa ngày, không chịu buông tay.
Tôn Phiêu Nhiên chưa từng thấy qua Đỗ Nhược, nhưng cậu ấy và Đỗ Minh rất giống nhau, hơn nữa Đỗ Minh là ác mộng cả đời của Tôn Phiêu Nhiên, vậy nên vừa nhìn thấy Đỗ Nhược, cậu lập tức nhớ lại ngay chuyện trước đây. Cho nên từ đó, Tôn Phiêu Nhiên luôn coi cậu như một người em trai, tức giận thì sẽ mắng mỏ vài câu, cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh, ngoại trừ hôm nay, cũng chỉ có duy nhất lần mà Đỗ Nhược không chịu đi học lại mà kiên quyết làm ở 'Bóng Đêm'.
Tôn Phiêu Nhiên lần đó không đồng ý cho cậu đi làm ở 'Bóng Đêm' tiếp, nhưng Đỗ Nhược không nghe, chỉ nói ông chủ của 'Bóng Đêm', Bạch Thiếu Hiền, đã chứa chấp cậu, bằng không đã sớm chết đói rồi. Lại nói, đã hai năm nay không đi học, này nọ các thứ đã sớm quên, như vậy thì còn không bằng đi ‘Bóng đêm’ cho xong.
Đó là lần đầu tiên Tôn Phiêu Nhiên ra tay với Đỗ Nhược, thiếu chút nữa đã đá gãy xương sườn của Đỗ Nhược, bây giờ suy nghĩ lại, Tôn Phiêu Nhiên vẫn còn cảm thấy đau lòng.
"Quên đi, không nói những chuyện này nữa, tới chỗ Đỗ Minh đi." Tôn Phiêu Nhiên mở miệng nói.
Đỗ Nhược lắc đầu: "Em không dám đi, sợ sẽ làm dơ mộ của anh ấy."
Tôn Phiêu Nhiên nghe Đỗ Nhược nói như vậy, trong lòng lại dấy lên cảm giác đau lòng cùng áy náy. Nếu mình có thể tìm được Đỗ Nhược sớm hơn một chút, thì có lẽ, hiện tại, Đỗ Nhược sẽ được sống một cuộc sống bình thường. Sẽ không như bây giờ, đếm từng ngày trôi qua, sống một ngày, lại một ngày...