Bảo Bối! Em Cho Anh Yêu Em Đi!

Chương 62: Biến mất (2)




Thật hỗn loạn! Quá hỗn loãn! Hàng nghìn người bao vây 30 người.Quá yếu, tất cả các người quá yếu. Băng cùng Moon, Sunn, Mia lao vào tấn công. Những đối thủ cũng đã vơi một nửa nhưng tụi nó có hơi kiệt sức, vết thương đầy mình. Nó thở dốc phòng thủ khi bị một tên tấn công liên hồi. Cô dùng một cây tiêu tẩm độc phi lại hắn ta khiến hắn ngất lịm. Cô chạy lại hỏi han nó nhưng chỉ được đáp lại một câu lạnh lùng

" Lo đánh đi! Đừng lo cho tôi, thành viên chết hết rồi kìa. "

Thế là cô lại tấn công kẻ địch. Bây giờ chỉ còn lại Ice, Sunny, Mia, Moon, Run và Rin. Nhưng kẻ địch khá nhiều người không biết cả bọn nó có đánh được không. Bỗng từ đâu ra có những khí được xả ra từ nhiều phía.

- Đây là độc Nentoxy, ai ngửi sẽ ngủ đó. Mau nín thở, kẻ địch đã âm mưu trò này nên đã có đồ phòng bị rồi - Cô nói

- Tôi có 5 viên tránh khí này trong phòng 15 phút! Mọi người mau uống rồi đi đi. - Nó ném cho tụi nó một vỉ thuốc

- Nhưng.... - Run ngập ngừng nhưng bị nó ép nên uống rồi cùng bọn nó đi luôn.

Bây giờ chỉ còn nó đối đầu với hàng trăm tên. Bỗng nhiên nó ngất đi, chắc là vì hít quá nhiều khí nên ngất.

Nó thấy nhức đầu vô cùng giống như có một cây búa bổ vào đầu. Từ từ mở mắt ra thì thấy xung quang tối mịt chỉ có chút ánh sáng từ các lỗ hổng trên nóc nhà. Nó nghe thấy tiếng bước chân... ưm... hình như là của 2 người.Nó giả vờ ngất đi để xem có chuyện gì xảy ra.

- Sao cô ấy chưa tỉnh nhỉ? Tớ sợ lắm - Giọng nói quen thuộc cất lên không ai khác chính là giọng của Mimi

- Đúng vậy! Cô ta đã ngất hơn 20 tiếng rồi. Lỡ cô ta dậy rồi giết chúng ta thì sao Cô gái đi cùng Mimi nói

- Nhưng Hà nói là thuốc này chỉ có tác dụng 5 tiếng thôi. Thật ra mình cũng không muốn hại cô ấy đâu. Vì rõ ràng Lyly có riêng tập đờn còn tụi mình chỉ là một cái chi nhánh cỏn con không làm lỡ công ty phá sản sao. Mình mong Băng không sao. - Mimi nói

- Ừm, mình cũng sợ cô ấy lắm. Không biết Lyly ăn gì mà gan thế nhỉ? Lừa cả Băng luôn. - Vũ Oanh Oanh nói với vẻ mặt lo lắng - là Nini á

- Chúng ta mau kêu cô ấy dậy đi, một ngày không ăn tớ nghĩ cô ấy khá là đói đấy. - Đinh Hà đi lại khẽ lay lay vai nó

Nó giả vờ theo phản xạ của người mới dậy thì nó nói ngay

- Sao cô lại ở đây?

- Tôi... tôi đến đưa cơm cho cô - Đinh Hà khá hoảng sợ vì hàng động của nó

- Hừ! Tôi không ăn - Nó quả quyết

- ©ô biết nấu ăn không? - Oanh Oanh nói

- Biết thì sao? - Nó thắc mắc

- Để chúng tôi hái rau cho cô nấu. Ở đây cũng có phòng bếp và nhà tắm nhưng chỉ hơi bẩn thôi. Chút nữa chúng tôi sẽ lau dọn còn cô nấu cơm. Dù không được tiện nghi nhưng mong cô sẽ sống được. Nhưng khi nào Đặng Hà đến thì cô chịu khó đóng giả mình đang bị ngược đãi, được chứ? - Oanh Oanh khá bình tĩnh hơn Đinh Tuyết Hà vì cô biết Đinh Hà khá mỏng manh và yếu đuối. Bên ngoài

cô ấy khá độc ác nhưng thật ra cô ấy đã từng bị tổn thương chỉ kể cho Oanh Oanh biết thôi.

- Tại sao các cô lại giúp tôi? - Nó tỏ thái độ nghi hoặc

- Tin hay không tùy cô! Tôi chỉ nổi hứng hiền lành thôi! Còn gì thì tùy cô quyết định - Oanh Oanh nói tỏ thái độ thờ ơ không hề có chút giả tạo

- Rất có khí phách của một đại tiểu thư. Như vậy mới đáng bắt nạt tôi chứ! - Nó cười khểnh khuôn mặt hứng thú lạ thường

- Quá khen - Nini cũng không có thái độ gì chỉ nói như vậy

- Tôi đã từng nghe cô bàn kế hoạch với Đinh Thị Tuyết Hà. Vậy cô giải thích sao đây. - Sự hứng thụ của nó dịu xuống, khẽ nhíu mày rồi nói

- Sắp đặt của Tuyết Hà. - Oanh nói

- Tạm tin, mà hình như Tuyết Hà đến rồi đó. Lo mà xử lý đi. - Nó nghe thấy tiếng bước chân từ xa rồi nói với giọng lạnh lùng

- Haiz ~ Cô đừng lo chúng tôi diễn giỏi mà. - Nini tự tin

- Biết

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn - chính xác là tiếng giày cao gót của nó. Trong đầu nó nghĩ chắc chắn cô ta lấy giày mình rồi, mà trong đó có gắn con chip theo dõi. Cô không chọn giày nào mà lại chọn giày này, haiz ~ Mọi động thái của cô chắc chắn tôi nắm hết rồi, ahihi đồ ngốk!

- Cô ta tỉnh chưa - Lyly nhếch môi cười đểu mà nhìn mặt cô ta đểu thật

- Rồi nhưng cô ta coi thường chúng ta lắm - Mimi nói dối không chớp mắt

- Hừ, dám khinh bỉ chúng ta sao? Người đâu...