Bảo Bối! Em Cho Anh Yêu Em Đi!

Chương 52: Thử thách - hai con đường




* Ở Trong Hang *

Xung quang chỉ toàn rêu và đá. Bỗng nó thấy một tảng đá có khắc chữ cổ. Vì cả bọn không biết chữ cổ nên chụp ảnh lại về tra cứu tư liệu.

Đi đến cuối đường thì cả bọn thấy 2 ngã rẽ, cả bọn băn khoăn không biết chọn đường nào

- Hay chúng ta sẽ chia đội nha! - Lam nói rồi chia cả đám thành 2 nhóm: Team Girl Bá Đạo và Team Boy Lầy Lội ( tên hơi tru nhỉ <3). Tụi nó đi đường bên trái còn tụi hắn đi đường bên phải

Nói rồi cả bọn đi, iu tiên mí chụy nhà ta trước nha. Tụi nó đang đi bỗng Lam la lên khiến cả bọn giật mình.

- Quên đem đồ ăn với vũ khí cho mấy Team Boy kia rồi!?!

- What?!?! Bà mọi hồi có trí nhớ siêu lắm mà sao dạo này hay quên vậy? - Nó hét lên

- Ờ thì để cho tụi kia tự lực tự cường đi, kệ á đi thui - Lam nói rồi dắt tụi nó chạy đi luôn

- "Sao từ khi Long xuất hiện Lam có vẻ lạ lạ nhỉ? Chắc không có chuyện gì đâu." - Nó gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn đó sang một bêm rồi tiếp tục đi

Đi đã khá xa cửa hang bỗng Hà nghe đâu đây có tiếng nước.

- Mình nghe thấy có tiếng nước, mọi người nghe thấy không?

- Mình cũng nghe thấy - Nó và Lam đồng thanh thế rồi cả ba lần theo tiếng nước chảy róc rách.

Trước mặt cả ba là một dòng sông khá rộng, rất khó để thấy bờ bên kia.

- Mọi người chúng ta sẽ dùng thuyền phao, phòng khi nước chảy xiết và mạnh, cho mình hỏi ở đây ai biết bơi. Mình biết bơi - Lam nói rồi lục trong balo một cái thuyền phao.

- Mình biết - Nó nói

- Mình chỉ biết sơ sơ thui nhưng cũng bơi được. - Hà gãi gãi đầu

- Ừm, các bạn lên thuyền đi - Lam bơm đầy hơi cho thuyền rồi cả ba lên thuyền

- Không có chèo nên chúng ta sẽ trôi theo dòng nước. Nếu tình huống khẩn cấp thì mọi người chịu khó chèo bằng tay nha.

- Ừm - Hà nói còn nó chỉ gật đầu

Dòng nước chảy đang êm ả bỗng dòng nước cứ mạnh dần, mạnh dần. Nó nhận ra thuyền của chúng nó sắp bị rơi xuống - đây là một thác nước chứ không phải là một con sông

- Mọi người đây không phải sông mà là suối. - Nó hét lên nhưng vừa hét thì cả bọn đã rơi xuống

Cả ba rơi xuống một bụi cỏ lau

- Khụ! Khụ! - Nó ho sặc sụa

- Không sao chứ? - Lam nói với giọng lo lắng

- Không sao! Nhưng Hà đâu? - Nó nói giọng bất an

- Mình ở đâu. - Hà từ lùm cỏ bước ra. Đầu tóc, quần áo cô ướt nhẹp vì bị dính đất nên hơi bẩn

Bây giờ cả bọn mới để ý xung quanh. Khung cảnh thật đẹp, những con chim, con bướm bay trên bầu trời xanh thắm, cây cối um tùm, bát ngát. Không khí ở đây thật trong trẻo.

- Đẹp wa ~ - Hà thốt lên, Lam và nó gật đầu đồng ý

Bỗng 3 người nghe thấy tiếng thét to vang động cả khu rừng ( vang xa, lay động).

- Sao không ra vậy nek!!!!

Ba người vội chạy đến nơi phát ra tiếng hét thì thấy một cô gái rất dễ thương có mái tóc màu xanh, khuôn mặt khá giống Lam.

- Lam nhi, sao em đến đây. Còn dẫn theo mấy người này? - Cô gái nói khiến cả hai người ngạc nhiên nhìn Lam

- Hihi, đây là chị mình Tuệ Nguyệt. Chị ấy 20 tuổi. Chị hay ở trong này tự chế thuộc độc và thuốc giải. Mà chị đang chế thuốc độc hay thuốc giải vậy? - Lam nói rồi chạy lại Tuệ Nguyệt

- Thuốc độc, mà chế mãi không ra. - Nguyệt buồn bã

- Thuốc 3 tháng trước đúng không? - Lam vỗ vai chị hai của mình

- Ừm ~ Chán wa ~ Chắc bỏ nghề mất. - Nguyệt than trời kêu đất

- Em biết cách chế rồi chị phải dùng hoa Bạch Liên ( Ad chế đó) trong lúc giã các thảo mộc - Lam đưa ra từ trong balo một bông hoa Bạch Liên

- Em gái chị có khác. - Nguyệt véo má Lam rồi cười

- À mà chị ơi, chị còn thuốc giải độc Finixy Naiy không? - Lam giật giật áo chị mình

- Có, chị còn cả đống. - Nguyệt cười rồi lấy ra một lọ thuốc

- Mà em lấy làm gì? - Nguyệt ngạc nhiên

- Em cho mấy bạn ấy. Có một người bạn của tụi em bị mắc độc Finixy Naiy. - Lam nói

- Nhưng phati có gì trao đổi với chị chứ. - Nguyệt khoanh tay lại

- Một chuyến đến Mỹ, chịu hok? Lam cười

- ok! - Thế rồi Nguyệt đưa cho tụi nó lọ thuốc.

Bỗng bốn người nghe thấy tiếng động lạ. Cả bọn chạy lại thì thấy hắn và Long.

- Mọi người không sao chứ? - Nó chạy lại đỡ

- Không sao. - Hắn và Long đồng thanh

- Em lấy được thuốc rồi, mà bây giờ đi ra chỗ này trời. - Nó nói

- Đừng lo, chị biết đường tắt đến chỗ cũ - là thác nước đó - Nguyệt nói

Trên đường đi Hà thắc mắc hỏi:

- Cậu là em gái chị ấy à? Sao lại gọi là bác sĩ Nguyệt Lam nhỉ?

- À, là vì tớ và chị tớ cùng chế thuốc nhưng do tớ không có thời gian nên toàn là chị tớ đi ra mắt thuốc thôi. Mà chị tớ nói cũng có công của tớ nên đặt nghệ danh là Nguyệt Lam lun. - Lam cười hì hì

- ừm, Lam ơi tớ hỏi nhỏ nek! - Nó nói thì thầm vào tao Lam

- Chuyện gì? - Lam thắc mắc

- Cậu và Long có xích mích à? Tớ có mời Long đi cùng mà sao cậu lại nói là Long bị bệnh? - Nó tỏ vẻ nghi hoặc

- Chuyện này nói sau đi, bây giờ không tiện. - Lam nói

- Được