Bảo Ngọc lái chiếc xe Porsche đi về biệt thự thì cánh cửa cổng sắt đã mở sẵn như là có người ở bên trong đang chờ cô chở về,..
cô lái xe vào trong, khi bước xuống xe cô quay sang hỏi Elen:
- " Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi??"
Elen cầm điện thoại lên mở khoá đưa cho cô nhìn, Bảo Ngọc nhíu mày giờ đã gần 4h sáng chẳng lẽ anh đợi cô từ tối tới tận sáng luôn sao ??
Bảo Ngọc lo lắng không yên vội ném chìa khoá xe cho Elen đưa chiếc xe vào Gara, cô thì bước vội vào trong biệt thự..
Đi vào sảnh chính, quả nhiên cô đã suy nghĩ không sai anh vẫn đang ngồi trên ghế sofa cao cấp, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm khiến không ai hiểu được là anh đang bình thường hay tức giận...
Hàn Phong nhìn Bảo Ngọc trở về bình an thì cảm giác lo lắng cho cô nguôi đi một chút nhưng cơn tức giận lại càng bao trùm lên trên người anh, giọng nói lạnh lùng đầy vẻ nguy hiểm vang lên trong đêm tối tĩnh mịch:
- " Em đã đi đâu?? "
Bảo Ngọc tiến đến gần chỗ anh cầm cuộn băng dơ lên cho Hàn Phong nhìn rồi lên tiếng:
- " em đi tìm một thứ quan trọng đối với bí mật trong quá khứ của anh!! cuộn băng ghi âm này là bằng chứng cho tội ác mà người cha nuôi của anh bá tước Joe đã làm ra. "
Hàn Phong nhìn về phía Bảo Ngọc với đôi mắt sắc bén chứa một tia không xác định là nghi ngờ hay tin lời cô vừa nói:
- " Vì sao em biết bá tước Joe là cha nuôi của anh ?? em tìm bằng chứng gì mà buộc tội ông ấy "!!
Bảo Ngọc mở cuộn băng ra trong đó có một cái đĩa CD nhỏ, cô nhìn trên thấy laptop của Hàn Phong để đó chắc anh vừa chờ cô vừa làm việc..
Ấn nút mở khay bỏ đĩa CD vào, click nút chấp nhận, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh cười như không cười nói:
- " Em từng nghe Tiêu Dật kể anh khi còn nhỏ đã được một người đàn ông có địa vị ở nước anh nhận nuôi, ông ta huấn luyện anh và sẽ giúp anh trả thù, Tiêu Dật bảo từ đó anh rất kính trọng ông ta, cho nên em đoán người đàn ông đó chính là bá tước Joe "!!
Bảo Ngọc xoay laptop về chỗ Hàn Phong rồi cô ngồi xuống bên cạnh anh, Elen cũng vừa đi vào thấy Bảo Ngọc ngồi trên sofa bên cạnh thiếu chủ Hàn Phong xem màn hình laptop, cô liền đi tới ngồi với Bảo Ngọc.
Âm thanh lạch..cạch vài tiếng vang lên trong chiếc laptop rồi có vài giọng nói từ trong đó truyền ra:
- " Vilisiam!! Hãy sai người bên Trung Quốc trong đêm nay phải làm hư hỏng một bộ phận trong chiếc máy bay RS- 701 ngày mai ta muốn chiếc máy bay đó nổ tung trên bầu trời không thể đáp xuống sân bay của nước Anh ".
Vilisiam khoé miệng khẽ giật anh ta suy nghĩ một hồi liền hoảng sợ thốt lên đầy kinh ngạc:
-" Ngài muốn hạ máy bay riêng thuộc sở hữu của Hoàng gia Anh ư?? Không lẽ ngài muốn giết Hoàng Tử Weader Kin là người thừa kế ngai vàng của nữ hoàng Weader Milerina đã mất tích cách đây 10 năm sao ??"
Bá tước Joe nhếch khoé miệng nở nụ cười nham hiểm đầy độc ác cất giọng âm trầm:
- " Phải!! ta không thể để hắn chở về chiếm lấy ngai vàng được, năm xưa hắn vì yêu một người phụ nữ Trung Quốc không có quyền thế lên đã bị nữ hoàng phản đối và trục xuất khỏi nước Anh.
Nhưng có lẽ hiện tại bà ta đã già rồi lên muốn con trai mình chở về để truyền lại ngôi vị nhưng ta sẽ không để bà ta toại nguyện!!
Hoàng tử Weader Kin sẽ không còn sống vào ngày mai và ta chỉ đợi thêm vài năm nữa thôi khi nữ hoàng Weader Milerina chết đi thì ta sẽ là người thống trị vương quốc Anh... ha..ha"!
Tất cả kế hoạch của anh ta dường như quá hoàn mỹ khiến anh ta tin tưởng rằng ngày mình ngồi lên ngai vàng không lâu nhưng khi giết được Hoàng tử Weader Kin thì không lâu sau đó hoàng gia Anh đã thông báo tin tức đã tìm được hoàng tử đệ nhị Weader Lin sau bao năm thất lạc.
Tin tức này như giáng một đòn xuống người bá tước Joe khi đó anh ta chỉ mới ngoài 20 tuổi tràn đầy dã tâm và tham vọng anh ta đã lập lên một kế hoạch độc ảc kéo dài suốt hơn 20 năm sau.
Hàn Phong sau khi nghe đoạn ghi âm thì cả người anh toát ra một luồng khí bức người đầy đáng sợ, ánh mắt anh không một tia gợn sóng sắc bén không biểu lộ ra sự đau khổ, bi thương hay phẫn nộ..
Các khớp tay đã nắm chặt bẻ kêu nghe răng rắc... dường như anh đang cố khống chế bản thân, kiềm nén cảm xúc, chợt cô nghe thấy tiếng anh gằn giọng:
- " Cách xa anh ra "!!
Khi Bảo Ngọc còn chưa kịp hiểu hết lời của Hàn Phong đã nói thì anh đã bước vào một căn phòng gần sảnh là phòng dành cho khách, chỉ một vài giây sau đó tiếng gầm rú như một loài thú hoang kêu lên thể hiện sự điên cuồng cùng phẫn nộ, ngay sau đó là tiếng đồ đạc ầm ầm.. loảng ..xoảng vang lên.
Bảo Ngọc vội chạy vào bên trong phòng đó cô rất lo sợ Hàn Phong sẽ làm hại chính bản thân cho lên cô mặc kệ Elen ngăn cản mà bước vào bên trong..
Thấy không thể ngăn cản được Bảo Ngọc Elen liền cầm điện thoại gọi cho Liệt Diễm thông báo sự tình..
Đi vào bên trong phòng khách, Bảo Ngọc có chút ngạc nhiên khi mọi thứ đều tan tành và đổ vỡ, khắp xung quanh căn phòng bừa bãi chỉ còn mỗi chiếc giường là còn được nguyên vẹn.
Khi cô thấy Hàn Phong đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài có ánh trăng đã mờ dần vì trời sắp sáng mặc dù nhìn ra ngoài vẫn thấy một bầu trời đen tối nhưng quy luật của tự nhiên không thể thay đổi.
Bảo Ngọc vừa tiến lại gần đứng đằng sau Hàn Phong thì đã nghe âm thanh lạnh lẽo u khốc từ miệng anh phát ra:
- " Cút "!!
Bảo Ngọc giật mình nhưng cô không vì nghe anh nói mà lùi lại vòng tay ôm eo anh cô nhẹ nhàng áp mặt vào tấm lưng rắn chắc mà mang nặng vẻ cô đơn của anh thì thầm:
- " Hàn Phong"!! Dừng lại đi anh..
Bảo Ngọc vừa dứt lời chợt anh quay phắt lại khiến cô chưa kịp phản ứng đã bắt gặp đôi mắt sắc lạnh hằn tia máu đỏ của sự phẫn hận thì cả người đã bị nhấc bổng lên ném mạnh xuống chiếc giường.
Bảo Ngọc vừa định ngẩng đầu kéo thân thể ngồi dậy thì một thân hình to lớn đã nằm đè cô xuống, rồi bỗng nhiên bả vai truyền lên một cảm giác đau nhói cô gắng cúi đầu nhìn..
Thì ra Hàn Phong đang cắn vào bả vai cô, anh tựa như một con sư tử điên cuồng đầy bi ai và thống khổ gặm cắn vào da thịt cô, không lâu sau máu đã bắt đầu chảy ra càng làm cho anh thấy thoả mãn..
Bảo Ngọc chịu đựng cảm giác đau đớn và bỏng rát từ vai truyền đến cô không than hay rên rỉ kêu đau mà khẽ vòng tay ôm chặt tấm lưng của anh dường như cô muốn chia sẽ cảm giác đau đớn mà anh đang gánh chịu sang cho mình.
Rồi Bảo Ngọc khẽ mấp máy môi hát lên từng từ, giọng hát trong trẻo nhưng mang đầy ưu tư và cảm xúc vang lên trong không khí tĩnh lặng và thoáng mùi máu..
♪ Mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn..
Nếu chúng ta chấp nhận từ bỏ ♪
♪Từ bỏ mọi thứ ngoài những điều thật quan trọng.
Nhưng thực tế lại thật tàn nhẫn ♪
♪Đã có những lúc, em thấy anh nở nụ cười.
... ....
♪ Mọi người ai cũng có những nỗi lo sợ.
Vì vậy họ bỏ đi hoặc lãng quên, nhưng ♪
Những thứ mà em yêu thương, em sẽ bảo vệ bằng tất cả những gì em có thể. ♪
♪Những thứ mang lại cho em tình yêu.
... ....
♪ Chúng ta đã cùng bước đi một chặng đường dài, phải không anh??.
Chúng ta từng bị tổn thương, phải không anh ??♪
Vậy hãy cùng nhau vượt qua mọi điều đó vì có em ở ngay bên cạnh anh đây.. ♪
( câu cuối chém thêm → bên trên là lời dịch việt của một bài hát nhạc hoạt hình inuyasha )
Tiếng hát cứ vang vọng trong đêm như làm thức tỉnh tâm hồn người đang nghe, trên chiếc giường lớn ga nệm trắng một cô gái với mái tóc đen xoã dài,
gương mặt xinh xắn nhưng đôi môi hơi khô và trắng bạc đi có thể do thiếu máu, trên người cô có một người đàn ông đang nằm im cắn bả vai của cô, máu trên vai cô chảy ra anh ta lại mút vào..
Cảnh tượng này diễn ra trong đêm khiến người ta khó có thể hình dung là ghê sợ hay êm đềm, u ám hay lãng mạng chỉ có thể khẳng định một điều là không khí băng lãnh tràn ngập sát khí giờ đã không còn.