Bảo ngọc tiến vào bên trong khu nhà sắt,khắp nơi đều là một màu trắng đen
của những bức tường nối tiếp nhau như một mê cung huyền bí..
Bàn
tay cô khẽ nắm chặt khẩu súng trong tay tiến về phía trước,bởi vì là
cuộc thử nghiệm thân thủ của mỗi người trong cả ánh sáng lẫn bóng tối,
lên ở trong này có các cơ quan bí mật có chỗ thì có đèn chiếu sáng có nơi lại rất tối.
Bảo ngọc đi mãi mà không hề thấy một con đường nào khác ngoài một đường thẳng cho tới khi đi đến phía cuối con đường..
Trước mặt cô là một bức tường màu trắng khi tay cô khẽ đẩy nhẹ một cái tức thì nó mở ra một cơ quan khác,
Cũng lại là một con đường dài sâu hun hút khi cô bước vào bức tường từ từ đóng lại..
Bên trong không có ánh đèn chiếu sáng lên xung quanh chỉ toàn một màu đen mờ mịt,bóng tối vây kín..
Cô men theo những bờ tường để đi tiếp khi bàn tay chạm vào một nút tròn trên tường thì chợt nghe tiếng cạch nhẹ vang lên..
Bảo ngọc cảm giác có nguy hiểm tới gần chỉ 1 giây sau đó hàng loạt ám khí ở hai bên bờ tường phóng ra,
Cơ thể cô đã phản ứng nhanh nhạy lộn người né tránh những chiếc ám khí sắc nhọn cắm phập vào hai bên tường, còn chưa kịp mừng vì thoát được nguy
hiểm thì chợt bức tường đen ở chính giữa bay ra,
những ám khí thôn nhỏ như kim châm dài tầm khoảng 4cm nhằm thẳng về phía cô mà lao tới..
Bảo ngọc xoay người dùng chân đạp vào tường làm điểm tựa nhảy lên,
hai chân cô cố định ở hai bên tường bàn tay xòe ra ấn mạnh vào trần nhà là lớp kim loại lạnh buốt,
rồi chỉ vài giây sau cô đã nhảy xuống đất quay người nhờ ánh sáng từ bên ngoài len qua những lỗ hổng li ti do ám khí để lại,
mà cô nhìn rõ thấy cánh cửa màu trắng ban đầu còn nguyên vẹn bây giờ chi chít những lỗ kim châm như một tổ ong vò..
khi đi vào cô đã quan sát từ dưới đất cho đến trên trần nhà,nó được bao phủ bằng một lớp kim loại đen rictan.
một khi da thịt người chạm vào sẽ sinh ra độ hút dính nhưng quá trình sảy rất nhanh chỉ trong khoảng từ 5-7 giây..
nếu không phải trước đây do nhàn rỗi không có Hàn Phong bên cạnh liền
ngồi ăn trái cây vừa xem Tiêu Dật bận rộn làm việc với máy vi tính..
khi thấy anh ta mở ra mục kim loại quý và có sự kích ứng với con người có hiện lên hình ảnh bên dưới ghi là Kim loại rictan,
vì có tính tò mò lên đã hỏi và nghe anh ta giải thích nên nhờ cái tính tò mò mà giờ nó cứu cô được một mạng..
nếu cứ đứng ở dưới tiếp tục lộn nhào né tránh cũng ko thoát được vì loại ám khí này chúng nhỏ và nhiều gấp mấy lần những ám khí lúc nãy.
Nơi đây được gọi là nhà sắt vì các cơ quan đều được thiết kế như một chiếc hộp sắt hình chữ nhật có bốn góc cạnh..
bên trong nó được thiết lập những cơ quan giết người bằng ám khí có tổng cộng 21 cái nút tròn với 20 loại ám khí khác nhau..
một nút tròn trong đó là chìa khóa mở cửa dẫn đến phòng nơi có chứa sấp tài liệu cơ mật còn lại đều là bẫy..
Có vượt qua được thử thách này hay không cần đòi hỏi khả năng của trí thông minh và sự nhạy bén phán đoán chính xác..
Bảo ngọc quyết định không chạm vào bờ tường mà dựa theo cảm nhận các giác quan của cơ thể tiến về phía trước,
bàn chân cô chợt dẫm lên một thứ gì đó chưa kịp nhìn xuống thì đèn ở hai bên tường đột ngột phát sáng..
Nhờ có ánh sáng của bóng đèn cô mới có thể quan sát kỹ mọi thứ xung quanh, cô thầm suy nghĩ..
nếu như có bẫy thì chắc chắn có đường thoát ra điểm mấu chốt nằm ở những cái nút tròn này..
Mà hai bên bờ tường thì có rất nhiều nút tròn nằm ở những vị trí khác nhau không đồng bộ cũng không theo một quy luật hay đường ghép nối bất kì
nào..
Bảo ngọc không tài nào tìm ra được một cái khác biệt trong số chúng..
Tưởng trừng như đầu óc cô đã lâm vào trạng thái bế tắc thì một ý nghĩ lại chợt loé sáng trong đầu cô.
Có khi những cái nút trên hai bờ tường chỉ là để đánh lừa với mọi người
khiến ai cũng lầm tưởng rằng nhất định sẽ có cơ quan thoát ra..
Thực chất là không có cái nút đặc biệt nào nằm ở trên tường mà nó nằm ở dưới đất,
Quả nhiên tìm một lúc, khi cô quay lại tìm kiếm chỗ bức tường trắng cửa lúc vào thì liền thấy một chiếc nút màu đỏ nằm ngay bên góc tường..
(Tác giả: Lê nói bị hư ĐT mà ko ai tin Lê hết..buồn quá trời luôn..thông báo ngung viết 3thang mà thấy đang khúc hay mà ngưng chắc khiến m.n thất
vọng lên đành lén lấy dt mẹ post bài thức tới 3h sáng mới viết
xong..trong 3thang này thời gian post sẽ ko ổn định mong m.n thông cảm
khi mua dt mới sẽ gắng cày cấy bù cho m.n chơm..chơm*)
Khoé miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tuyệt đẹp mang đậm nét kiều mị tự tin đầy mê hoặc,
ngón cái đặt xuống nhấn một cái quay đầu nhìn cánh cửa màu đen liền mở ra cô mỉm cười bước vào..
Bên ngoài mọi người đều chăm chú theo dõi từng cử động của Bảo ngọc thông qua camera dám sát được gắn trong khu nhà sắt..
Jacyi mỉm cười đôi mắt bà hiện rõ tia tán thưởng khẽ nói :
-Con bé này khá thông minh,tiếp thu học tập rất nhanh chóng người mà Lão đại giới thiệu xem ra không tệ.
Mia nghe chủ quản khen Bảo ngọc thì càng cảm thấy tức giận,bàn tay cô ta nắm chặt,
ánh mắt chứa đầy sự đố kỵ và ghen ghét nghiến răng kèn..kẹt nói khẽ:
-"Bảo ngọc"!!xem như cô thoát được vụ ám khí nhưng tôi không tin,
cô sẽ thoát khỏi tay hai tên sát thủ giết người khát máu đấy, cô sẽ bị giết và phơi xác trong đó mà thôi..
mấy người cứ chờ mà xem cảnh cô rên la cầu cứu trong đau đớn tột cùng từ từ chết đi.
Elen cảm giác có điều gì đó không ổn cô tiến lại gần chỗ bà Jacyi giọng có chút lo lắng hỏi :
-Chủ quản!! Liệu Bảo ngọc cô ấy có được đảm bảo an toàn không??
Jacyi quay qua nhìn Elen bà khẽ vỗ vai cô chấn an:
-Đây chỉ là một cuộc thử nghiệm thân thủ và khả năng của mỗi người,
tuyệt đối không gây ra bất cứ tổn hại gì cho tất cả những người tham gia..
Các ám khí đều được làm bằng nhựa đen và một ít chất hoá học chúng nhìn
giống ám khí thật nhưng thật ra không hề có lực sát thương nào.
Còn hai người trong vòng thử thách cuối cùng cô đều biết rõ bọn chúng đã được khống chế sẽ không làm hại tới con bé đó đâu.
Elen vẫn còn thấy lo lắng dù đã nghe chủ quản giải thích chợt một cô gái,
ôm một hộp giấy màu trắng đến trước mặt chủ quản thở gấp nói không lưu loát :
Sau khi Chúng tôi kiểm tra lại những vũ khí đã sử dụng cho cuộc thử nghiệm ngày hôm nay thì phát hiện,
Ám khí mà chuẩn bị cho Bảo Ngọc thực hành thử nghiệm đã không được sử dụng mà ai đó đã lấy cắp hai hộp ám khí loại S,
có lực sát thương cao không được lấy ra cho các học viên thự hành..
Chủ quản Jacyi sắc mặt thâm trầm đến bất thường bà lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt cất cao giọng :
-Tôi nhất định điều tra cho ra kẻ nào dám làm loạn !!tôi ghét nhất hạng người ném đá giấu tay, hãm hại người khác.
Mia bất giác chột dạ, nụ cười trên gương mặt cô ta dần trở lên mất tự nhiên.
Bảo ngọc tiến vào bên trong có chút giật mình khi nhìn thấy hai tên sát thủ đang đứng gần chỗ sấp tài liệu..
Khi cô vừa tiến lên một bước thì bọn chúng đột ngột lao tới tấn công cô theo phản xạ rút súng nhằm ngăn cản gương mặt chúng,
chẳng có biểu hiện sắc thái tinh cảm nào mà toát lên mùi rất nguy hiểm giống như dã thú chuẩn bị xé xác con mồi ..
Cô thấy đưa súng ra không hù dọa được chúng cứ điên cuồng lao về chỗ cô, dưới tình thế trước mặt còn cách bắn hắn..
Nhưng khi cô bóp cò thì lại chẳng thấy đạn bắn ra,gương mặt tràn đầy sự tức giận ném khẩu súng Fx-8 qua một bên:
-Khốn kiếp!! Băng đạn trống rỗng Là do cô quá sơ ý không kiểm tra để kẻ gian hãm hại!!
Tên M-06 lao tới dùng nắm đấm thúc vào bụng cô động tác hắn quá nhanh đúng tư chất của một sát thủ giết người,
Bảo ngọc nhịn đau ở phần bụng dơ chân tung cước lên trên người hắn,
nào ngờ hắn ta quá mạnh xoay người đã dễ dàng né được bàn tay cứng như sắt
thép nắm chặt cổ chân cô ném cả người cô về phía bức tường..
Một tiếng "Phịch" vang lên thân hình nhỏ bé của Bảo ngọc chạm vào tường rồi rơi xuống đất,
toàn thân cô đau nhức,một trận hoa mắt chóng mặt khiến cô chưa ổn định lại tinh thần
thì tên M-07 dùng đôi bàn tay bóp chặt cổ cô ấn người cô vào bức tường lạnh giá..
Không khí trong lồng ngực cô dường như đang cạn dần, cảm giác khó thở ngày một tăng nhanh khiến cô có một suy nghĩ:
-Kết thúc của cuộc đời cô là vậy sao?? Chẳng lẽ cô phải chịu chết ở trong này ư??