Bảo Ngọc đứng sững người, cơ thể cô dường như chưa có kịp phản ứng khi gặp tình huống này..
khi "Ám khí" chỉ còn cách cô khoảng 2m thì một bóng người lao tới ôm cô nằm xuống đất..
Chỉ nghe một tiếng "Phập" vang lên, thanh "Ám khí" đã găm vào thân cây đằng sau chỗ cô đứng.
Bảo Ngọc từ từ mở mắt ra, trước mặt là một cô gái rất xinh đẹp,
mái tóc màu nâu làm tôn lên nước da trắng nõn, môi đỏ gương mặt thanh tú nhưng lại mang nét lạnh lùng..
Đặc biệt nhất là đôi mắt màu tím long lanh đẹp mê hồn..
Elen thấy cô gái này cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến Elen cảm thấy kì lạ cau mày lạnh lùng lên tiếng:
"Tại sao cô cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?? Bộ trên mặt tôi có dính gì sao??"
Bảo Ngọc nghe Elen nói chuyện thì mới giật mình cười gượng nói:
-Rất xin lỗi!!Tôi tên là Bảo Ngọc..
Tôi nhìn cô lâu như vậy là bởi vì mái tóc và đôi mắt màu tím của cô rất đẹp, có phải người Italy đều giống cô không??
Elen lắc đầu ánh mắt cô thoáng qua một tia đau thương rồi cũng nhanh chóng vụt tắt cất giọng lạnh nhạt:
-"Tôi tên Elen!!tôi chỉ có nửa huyết thống là người Italy thôi..
Cha tôi là người Italy nên tôi thừa hưởng đôi mắt màu tím,
Mẹ tôi là người Autralias vì thế tôi có mái tóc màu nâu..
Bảo Ngọc gât đầu vô tư mỉm cười lên tiếng:
-"Vậy chắc cha mẹ cô đẹp đôi và hạnh phúc lắm nhỉ??
Nhìn thấy sắc mặt Elen có chút tái nhợt Bảo Ngọc chợt nhớ lời Liệt Diễm đã nói:
-"Nhữnh cô gái ở khu đặc huấn đều bị mất cha mẹ từ nhỏ!!"
Bảo Ngọc cúi thấp đầu nhỏ giọng nói:
-"Xin lỡi Elen!! Tôi không nên làm cô gợi nhớ lại quá khứ đau buồn."
Elen ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ban đêm, những vì sao lấp lánh, cô lột bỏ mặt nạ lạnh lùng khẽ mỉm cười nói:
-"có thể một trong những vì sao trên trời kia là cha hoặc mẹ tôi..
Dù họ đã bỏ tôi lại một mình mà ra đi nhưng tôi vẫn mong họ bên nhau hạnh phúc trên bầu trời cao.."!!
Bảo Ngọc nắm lấy tay Elen cười vui vẻ , cô cảm giác được bàn tay này đã trải qua bao nhiêu rèn luyện,
khắc nghiệt có chút chai sần do cầm súng nhiều..
Có lẽ đây là nụ cười tươi đầu tiên kể từ lúc Hàn Phong bị thương cho đến giờ??
-tôi cũng mất cha mẹ từ nhỏ lên cảm giác của cô tôi cũng hiểu nếu không thấy phiền chúng ta
Có thể làm bạn không??
Bảo Ngọc dùng ánh mắt mong chờ nhìn Elen..
Elen gật đầu nói:
-"Được!!vậy chúng ta là bạn"
Bảo Ngọc dường như quên luôn cả việc có người vừa có ý định hại cô cho đến khi nhờ ánh trăng chiẽu sáng chỡ cô và Elen„
thì Bảo Ngọc mới phát hiện trên đầu gối trái của Elen bị rách mỡt vệt dài đang chảy ra vài giọt máu..
Cô lo lắng có thể do lúc ôm cô nằm xuống đụng trúng thứ gì mới khiến Elen bị thương..
Cô tính đứng lên chạy đi tìm hộp y tế thì bị Elen giữ lại cô ấy lắc đầu,
Cho cô biết là cô ấy vẫn ổn rồi Elen chỉ tay về phía cái cây gần đỏ..
Bảo Ngọc đứng dậy, cô bước gần đến chỗ cái cây rút thanh "ám khí" ra , nó có độ dài chỉ khoảng 8cm,
thiết kế hình tam giác thon mũi nhọn có răng cưa hai bên nếu cô không lầm thì người muốn hại cô là người ở đây lâu năm..
vì thân thủ của cô ta rất nhanh nhẹn, mặc dù trong đêm tối mà cô ta lại,
dễ dàng phóng ám khí chuấn xác như vậy nếu không có Elen thì cô lành ít dữ nhiều rồi..
Có khả năng cô ta cũng thuộc hạng giỏi và cò chút quyền hành,
nhưng cô nhất định sẽ tìm ra người hại cô!!.
Bảo Ngọc cầm thanh "Ám khí" đưa cho Elen ,xem xét tỉ mỉ thì trong khu đặc
huấn này phải có ít nhất hơn 20 người sử dụng ám khí loại này..
Bảo Ngọc vẻ mặt có chút phiền muộn nói:
-"Rốt cuộc tại sao họ lại muốn hại tôi chứ ??
Elen ngẩng đầu nhìn gương mặt ai kia đang tức giận mà lại có chút méo mó, ủ rũ, khiến cô phì cười:
-tại vì cô được Lão đại đưa đến đây, lại được ngài ấy quan tâm mà trước giờ ngài ấy đều rất lạnh lùng ít khi tới đây,
nhưng các cô gái ở đây đã gặp qua ngài ấy thì đều say mê,
họ yêu thích ngài ấy có nhiều người còn mơ mộng có ngày sẽ trở thành phu nhân của lão đại.
nên khi họ thấy cô gần gũi với ngài ấy nên sinh ra ghen tỵ, đố kị xem cô là cái gai trong mắt liền tìm cách trừ khử...
Bảo Ngọc xoa cằm ánh mắt gian tà nhìn Elen nổi hứng trêu đùa:
-Elen!! cô thì sao?? Có mê luyến lão đại Liệt Diễm không vậy??
Elen đứng dậy, Bảo Ngọc cũng đứng lên đỡ cô..
Gió đêm nhè nhẹ thổi dưới ánh trăng hai bóng dáng cô gái nhìn thật đẹp lung linh..
Đi được một đoạn, Elen mới lên tiếng trả lời Bảo Ngọc câu hỏi lúc nãy:
-"Đối với tôi lão đại là người đã cho tôi sự sống, nếu nói rằng là tôi không mê luyến ngài ấy thì là nòi dối.
nhưng tôi không mơ mộng, không ảo tưởng, tôi chỉ cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình,
dùng sinh mạng của mình để bảo vệ ngài và đền ơn tái sinh mà thôi.."
Bảo Ngọc vẫn tiếp tục đỡ Elen đi tiếp nhưng cô lại ghé sát tai Elen mà nói nhỏ:
-Tôi và Liệt Diễm giống như là anh trai em gái đấy!!! Không như bọn họ óc lợn suy diễn vớ vẩn thôi..
Elen chỉ mỉm cười không nói gì nhưng cô tin chắc hai người họ nếu có duyên thì sẽ đến được với nhau..
Hai người vẫn vừa đi vừa nói chuyện mà không hề biết trên cây có một ánh mắt vẫn theo dỡi từng nhấc cử nhấc động của hai cô..
Trong bóng đêm thanh tĩnh, mây trôi ngang qua che đi ánh trăng khiến mọi thứ đều trở lên tối tăm, mờ mịt..
Một giọng nói ác độc chứa đầy mùi nguy hiểm, ganh ghét, đố kị vang lên:
-"Bảo Ngọc!! Xem như lần này cô may mắn thoát chết nhờ con Elen!!
Lần sau ta nhất định sẽ khiến cô chết không ai cứu được..