Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 52: Anh muốn trái tim em mãi mãi là của anh




Lâm Mẫn Nhi nghe ba mẹ mình nói vậy. Tim cô chợt đau nhói. Cô mặc kệ họ ngăn cản, chạy ra màn mưa. Vừa chạy đến chỗ của Phong Vĩnh Kỳ thì Lâm Mẫn Nhi ngất đi. Cả Phong Vĩnh Kỳ và ba Lâm, mẹ Liễu đều giật hoảng hốt. Họ nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện.

Các bác sĩ đã truyền nước biển cho cô. Phong Vĩnh Kỳ cả đêm đó không chịu về nhà. Mặc cho ba Lâm và mẹ Liễu khuyên như thế nào. Anh nhất quyết ở lại cùng với cô

Sáng hôm sau, khi cô tĩnh lại thấy anh nắm chặt lấy tay mình, ngủ quên bên cạnh. Sợ anh tĩnh giấc nên cô đã cố gắng ngồi dậy, không động tĩnh. Nhưng anh chợt tĩnh giấc.

Thấy coi đã tĩnh lại, anh chợt nhẹ nhõm. Lâm Mẫn Nhi hỏi Phong Vĩnh Kỳ

" Cả đêm qua anh ở đây với em sao? "

Phong Vĩnh Kỳ không trả lời, chỉ gật đầu

" Bác sĩ nói em bị bệnh nặng nên ngất đi. Bây giờ em cảm thấy khỏe hơn chưa? "

Phong Vĩnh Kỳ hỏi cô

" Em khỏe rồi "

Ba Lâm và mẹ Liễu đi vào, trên tay cầm theo thức ăn cho cô. Vì sợ ba mẹ sẽ đuổi, không cho Phong Vĩnh Kỳ ở lại nên cô đã ôm chầm lấy anh. Ba Lâm và mẹ Liễu thấy rất buồn cười vì hành động của cô. Mẹ Liễu hỏi cô:

" Con làm gì vậy? "

" Con sợ hai người sẽ đuổi không cho anh ấy ở lại "

" Hahaha "

Cả Phong Vĩnh Kỳ cùng ba Lâm, mẹ Liễu bật cười lớn. Lâm Mẫn Nhi nhìn bọn họ khó hiểu

" Chúng ta chỉ là đang lừa con thôi "

Lâm Gia Huy vừa cười vừa nói

" Lừa con? "

" Đúng vậy

Ba mẹ chỉ thử xem con có còn tình cảm với Vĩnh Kỳ nữa không thôi? "

" Vậy... vậy còn việc công ty anh ấy phải bồi thường, đang trong bờ vực phá sản. Cũng là lừa con? "

" Đúng vậy "

Cô tức giận hét lên rồi che mền lại từ trên xuống dưới:

" Các người thật là quá đáng "

Ba Lâm và mẹ Liễu nói cỡ nào cô cũng không chịu mở mền ra. Cuối cùng họ đành nhờ Phong Vĩnh Kỳ dỗ cô. Vì công ty của Lâm Gia Huy còn nhiều việc chưa được ông giải quyết nên ông phải trở về công ty. Còn Liễu Lệ thì quay về Lâm gia, nhờ đầu bếp nấu những món ăn cho Lâm Mẫn Nhi tẩm bổ.

Cả ba và mẹ, người thì về công ty, người thì về Lâm gia. Bây giờ trong phòng chỉ còn cô và Phong Vĩnh Kỳ. Cô vẫn còn dỗi ba người họ vì dám cùng nhau gạt cô. Phong Vĩnh Kỳ biết cô đang giận lẫy nên ung dung nói:

" Mẫn Nhi, đừng giận nữa

Em xem, ba mẹ thương em thật. Vì sợ em đói nên đã mua đồ ăn sáng cho em "

Phong Vĩnh Kỳ sớt cháo vào chén. Mùi hương bay thoang thoảng làm bụng cô cồn cào. Nhưng cô không thích ăn cháo nên nói:

" Em không ăn cái này đâu. Em muốn ăn sủi cảo "

" Không được. Đang bệnh thì sao ăn cái đó. Khi nào hết bệnh, anh sẽ mua cho em ăn. "

Tay Phong Vĩnh Kỳ khuấy khuấy cháo cho ngụi bớt rồi nâng muỗng lên, thổi thổi cho bớt nóng rồi đút cho cô, nói:

" Anh đút em ăn. Ngoan đi, anh thương "

" Thế lúc trước anh không thương en à? "

Phong Vĩnh Kỳ không biết phải trả lời cô như thế nào, liền nói:

" Ăn hết, anh sẽ trả lời "

Sau khi đút cô ăn hết cháo lúc nãy. Cô vẫn rất muốn biết câu trả lời của anh liền nhắc lại cho anh nhớ

" Em đã ăn hết cháo rồi

Bây giờ thì anh trả lời đi. Lúc trước anh không thương em sao? "

" Em đúng là ngốc thật. Nếu như không thương em. Anh đã hủy bỏ hôn ước giữa hai gia đình rồi "

Nói rồi, anh khom người xuống hôn vào môi cô.

" Sau khi em khỏi bệnh. Anh có nhiệm vụ dành cho em. Chỉ có một mình em mới làm được thôi "

" Nhiệm vụ dành cho em sao. Mà chỉ có một mình em mới làm được?

Là gì vậy? "

Cô rất tò mò. Nhiệm vụ gì mà chỉ có thể một mình cô làm

" Sau khi em khỏi bệnh. Anh cho em thời gian sáu tháng để chuẩn bị lễ cưới của chúng ta "

" Sáu tháng! Sau lại gấp đến vậy? "

" Vậy thì tháng sau "

" À không. Sáu tháng thật ra cũng không gấp lắm "

- ---------

Sau khi Lâm Mẫn Nhi xuất viện. Bốn tháng sau, vào một buổi tối nọ. Phong Vĩnh Kỳ hẹn đi ăn nhà hàng cùng cô. Nhưng vì có một số chuyện nên anh không thể đưa cô đến nhà hàng được. Anh kêu cô mặc đồ thật đẹp.

Phong Vĩnh Kỳ đã nhờ trợ lí Lê lái xe đưa cô đến. Khi vừa đến nhà hàng, cô được một người phục vụ đưa đến tận phòng. Vì phòng này đã được Phong Vĩnh Kỳ bao hết nên ở đây chỉ có anh, Lâm Mẫn Nhi và một vài người.

Lâm Mẫn Nhi vừa bước vào. Tiếng đàn piano cùng với tiếng vĩ cầm vang lên, thật du dương.

Dưới nền là những cánh hoa hồng được rãi xuống như dẫn lối đưa cô đi. Khi Lâm Mẫn Nhi đi đến bên những cánh hoa cuối cùng. Cô nhìn lên thì thấy có một tấm kính lớn, có thể nhìn thấy cả thành phố. Nhìn ra bên ngoài, có ba tòa nhà đối diện rất lớn.

Tòa nhà bên trái bắt đầu hiện lên chữ 我 ( anh). Tòa nhà ở giữa rồi cũng hiện lên chữ 爱 ( yêu). Cuối cùng là tòa nhà bên tay phải dần cũng hiện lên chữ 你 ( em). Những chữ ấy rồi cũng dần biến mất. Để nhường cho dòng chữ " Marry Me ".

Tiếng bước chân phía sau bỗng vang lên. Cô quay người về phía sau thì thấy Phong Vĩnh Kỳ mặc đồ rất bảnh bao. Anh chợt đi đến bên cạnh cô rồi lấy trong túi áo ra một chiếc hộp. Anh quỳ xuống bên cô rồi mỡ chiếc hộp ra. Là một chiếc nhẫn trong đó. Phong Vĩnh Kỳ bắt đầu nói

" Mẫn Nhi, anh đã từng làm em buồn, đã từng làm em giận. Anh đã từng làm rất nhiều chuyện không đúng với em.

Nhưng có một việc làm đúng đắn của anh, chính là yêu em.

Em có biết, được gặp và yêu em là điều tốt đẹp nhất của anh. Nếu như em đồng ý, anh nguyện sau này sẽ luôn ở bên em. Anh sẽ là cha của những đứa con ngoan của chúng ta

Nhưng đổi lại, em phải là vợ của anh, là mẹ của các con anh.

Mẫn Nhi, anh muốn trái tim em mãi mãi là của anh. Làm vợ anh nha "

Sau khi Lâm Mẫn Nhi nghe được những lời cầu hôn của Phong Vĩnh Kỳ. Lâm Mẫn Nhi có rất nhiều cảm xúc khác nhau. Hạnh phúc có, xúc động có,.... những cảm xúc cứ chen nhau. Lâm Mẫn Nhi rơi nước mắt, gật đầu đồng ý, không quên nở nụ cười hạnh phúc

* Vậy là bộ truyện " Bảo bối của tổng tài " đã kết thúc. Mình vẫn sẽ viết ngoại truyện. Ngoại truyện sẽ có một vài chap nói về cặp Phó Vũ Hàn và Trần Băng. Mong các bạn ủng hộ

* Cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã luôn nhiệt tình ủng hộ truyện của mình. Mặc dù bộ truyện vẫn chưa được hoàn hảo cho lắm