Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 29: Giận




Tại một quán caffe, bên trong quán có hai cô gái luôn tạo cho tất cả mọi người sức hút, ánh mắt đều chú tâm vào hai người. Trần Băng cầm tách trà lên, nhấp môi rồi nói:

" Cậu đã khỏe hơn chưa? Lúc nghe nói cậu bị bệnh, tớ định qua thăm nhưng lại nhận được thông báo cậu đã khỏe. Định khi cậu hết bệnh mới hẹn cậu. Không ngờ cậu lại hẹn tớ đến "

" Tớ không sao. Chỉ là suốt ngày nằm ở nhà chán quá nên mới hẹn cậu. Cũng tại cái tên Phong Vĩnh Kỳ đó. Không cho tớ ra ngoài."

Nói rồi, Lâm Mẫn Nhi làm vẻ mặt hờn dỗi ai kia.

Hôm nay, Phong Vĩnh Kỳ có cuộc họp quan trọng tại công ty nên cô đã lén hẹn với Trần Băng đi chơi. Cô xin dì Hoa đừng nói cho anh biết. Nếu không anh lại la cô không nghe lời và lại trách dì Hoa. Cô thương dì Hoa lắm, tuy cô và dì chỉ mới quen biết nhau nhưng khi biết hoàn cảnh gia đình dì, cô không khỏi xúc động

Dì Hoa lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Cha đi ngày trước là tài xế cho Phong Nhất Thiên. Ông là một người tốt bụng, và rất trung thành. Cũng may mắn cho ông, Phong Nhất Thiên luôn tin tưởng ông. Đã nhiều lần ông bị người khác hãm hại nhưng Phong Nhất Thiên luôn tìm ra chân tướng để ông không bị oan.

Có một hôm, khi ông đang trên đường đưa Phong Nhất Thiên đi làm thì gặp một đám lưu manh chặn đường tống tiền. Cả ông và Phong Nhất Thiên cùng hợp sức đánh những tên lưu manh. Khônh ngờ, do sơ ý, một tên lưu manh khác lấy dao từ trong người, tiến thẳng về phía Phong Nhất Thiên. Biết Phong Nhất Thiên sắp gặp nguy hiểm, ông không ngần ngại đỡ giúp Phong Nhất Thiên nhát dao

Trên đường đưa ông đến bệnh viện, ông đã nhờ Phong Nhất Thiên chăm sóc tốt cho dì Hoa. Sau đó, ông đã ra đi mãi mãi không quay trở về. Chỉ là lúc đó ông không biết, dì Hoa đang ở nhà chờ ông ăn tối

Khi nghe được hoàn cảnh của dì, cô không biết làm gì ngoài việc động viên và an ủi dì.

Bỏ qua chuyện của dì Hoa. Trần Băng đưa cô vào khu thương mại. Cả hai đúng là rất may mắn đi đúng ngay ngày giảm giá. Cả hai mua hết bộ này đến bộ khác không biết đã mua bao nhiêu

Lúc này, sau khi kết thúc cuộc họp. Vì nghĩ đến công ty sắp có tổ chức một buổi tiệc nên anh nhanh chóng chạy ngay đến trung tâm thương mại. Vừa bước vào cửa, anh thấy cô và Trần Băng cười cười nói nói, trên tay cầm rất nhiều túi quần áo.

Thấy vậy, anh nhanh chóng lấy điện thoại trong túi áo ra gọi ngay cho cô

" Alo. Mẫn Nhi, tôi nhớ em lắm "

" Ờ "

" Em đang ở đâu vậy? "

" Ờ thì... thì anh không cho tôi ra ngoài nên tôi đang ở nhà "

" Có thật không? "

" Đương nhiên là thật rồi "

" Em đúng là nói dối không chớp mắt "

" Tôi nói dối... lúc... nào...chứ "

Cô quay qua thấy anh đang cầm điện thoại nói chuyện. Tiếng cô nói trong điện thoại bắt đầu nhỏ lại. Ánh mắt nhìn anh với vẻ sợ hãi.

Cô hoảng sợ, cô vừa sợ nếu anh bắt được mình, không biết anh sẽ phạt cô như thế nào: hôn, không cho cô ra ngoài, nhốt cô trong phòng hay...... Vừa nghĩ cô đã có cảm giác rất sợ. Cô nhanh chóng đưa mấy túi đồ của mình cho Trần Băng rồi chạy nhanh đến cửa ra vào, gọi taxi trở về Phong gia.

Phong Vĩnh Kỳ từ từ tiến đến chỗ Trần Băng, anh đi đến lấy mấy túi đồ của cô rồi nhanh chóng trở lại xe, chạy thẳng về Phong gia. Còn Trần Băng lúc này không hiểu chuyện gì đã xảy ra cả. Cô mở tròn mắt rồi chớp chớp nháy nháy.

Vừa về đến Phong gia, cô chạy thẳng lên phòng, khóa trái cửa lại. Khi anh vừa về đến nhà, anh hỏi dì Hoa:

" Mẫn Nhi đâu rồi? "

" Không biết có chuyện gì mà Thiếu phu nhân rất sợ hãi. Chạy thẳng lên phòng. Tôi định lên đó xem có chuyện gì. Hay thiếu gia lên xem thử "

" Được, tôi biết rồi. Dì cầm giúp tôi mấy cái này "

Nói rồi, anh đưa cho dì Hoa mấy túi đồ cô vừa mới mua rồi chạy thẳng lên phòng. Đứng trước cửa, anh gõ cửa nhưng cô không trả lời, mở cửa mãi nhưng không mở được. Biết cô đã khóa cửa bên trong, anh nói:

" Mẫn Nhi, em mau mở cửa cho tôi. "

" Còn lâu "

" Tôi cho em hai lựa chọn. Một là mở cửa cho tôi. Hai là tôi lấy chìa khóa dự phòng. Nếu như tôi vào được trong đó sẽ không tha cho em đâu. Mau mở cửa ra "

" Đừng. Tôi sẽ mở cửa, nhưng anh phải hứa với tôi là đừng phạt tôi "

Nói rồi, cô thít một hơi thật sâu. Lấy hết bình tĩnh để mở cửa cho anh.

Vừa vào trong, anh đã lấy chân đóng sầm cửa lại rồi khóa nó. Biết có nguy hiểm sắp đến gần, cô lùi về phía sau thì bị vấp phải giường ngủ, té xuống.

Anh từ từ ngã người về phía cô. Cô nhanh chóng thoát khỏi tư thế ám muội, đứng ngay ngắn trước mặt anh. Anh tiến lên một bước, cô lại lùi về sau một bước. Anh vừa tiến lên, vừa hỏi cô:

" Em rốt cuộc còn lừa tôi những chuyện gì? "

" Tôi không có lừa anh "

Nói rồi, anh ép cô vào tường một tay vịn tường.

" Tôi kêu em ở nhà, em lại không nghe. Trốn đi chơi với Trần Băng.

Đã vậy còn không biết lỗi của mình, còn nói dối với tôi là đang ở nhà. Em nghĩ tôi sẽ phạt em như thế nào? "

" Là ai quá đáng hơn hả. Không cho người ta đi chơi

Với lại lúc nãy đã hứa là không phạt tôi rồi. Anh định không giữ lời? "

" Tôi không có hứa là không phạt em. Là tự miệng em nói rồi mở cửa cho tôi mà "

" Anh.... "

Chưa nói xong thì môi cô đã bị anh hung bạo chiếm lấy. Đôi môi anh không chịu rời khỏi đôi môi bé nhỏ của cô. Lúc này đầu óc cô choáng voáng, nhất định phải nghĩ cách thoát ra hoàn cảnh này. Cô cắn thật mạnh vào môi anh khiến môi anh bị chảy máu. Anh giật mình, cô nhanh chóng đẩy anh ra. Anh nhìn cô với cặp mắt oán giận. Ở ngoài phòng, dì Hoa cầm những túi quần áo của cô đứng ngoài phòng gõ cửa. Anh liếc cô rồi tiến đến bên cách cửa mở nó.

Khi anh mở cửa, dì Hoa nhìn thì thấy môi anh đang chảy máu. Dì hoảng thốt hỏi anh:

" Thiếu gia, môi của cậu...?"

" Không sao. Dì lên đây có việc gì? "

" Tôi đem cái này lên cho Thiếu phu nhân "

Nói rồi, dì đưa mấy cái túi quần áo cho Phong Vĩnh Kỳ. Anh cầm rồi nói với dì

" Dì xuống dưới dọn đồ ăn đi "

" Dạ "

Dì Hoa nói rồi thì đi xuống dưới nhà dọn thức ăn theo lời Phong Vĩnh Kỳ. Anh quay qua nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Anh buông tay cầm đồ của cô khiến chúng rơi tứ tung xuống đất. Anh lạnh lùng nói với cô:

" Em ở đây kiểm điểm đi. Xem bản thân mình làm đúng hay sai. Nếu không đừng hòng ăn cơm "

Nói rồi, anh quay lưng bước đi không để tâm cô đang khom người nhặc đồ. Sau khi nhặt xong, cô nhanh chóng đi xuống. Thấy anh không quan tâm mình, vẫn ung dung ngồi ăn. Cô nghĩ:

" Anh ta là đang giận mình sao? "