Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 537: Đấu võ mồm




Mục lão gia ngồi xuống, nói chuyện cùng với bà, tuy rằng vẫn giống như lúc còn trẻ miệng trộn lẫn vài câu, nhưng chung quy là quan tâm.

Kim lão phu nhân nói: “Gần đây tôi mộng thấy lão Kim đứng ở trên cái cầu vẫy tay về phía tôi, lại nhìn thấy hai đứa bé gái đứng ở trong vườn hoa. Đó là vườn hoa trước kia của gia đình tôi, trước khi chúng nó sinh ra trồng một mảng lớn hoa Tulip…….Sau đó…….” Kim lão phu nhân nói xong, đột nhiên hốc mắt ướt, “Tôi lại thấy hai người con gái đứng sau lưng lão Kim, cùng nhau vẫy tay về phía tôi…..”

Mục lão gia nga một tiếng: “Xem ra lão Kim không đợi được bà, ở dưới cưới khác, còn là cưới hai cái.”

Kim lão phu nhân cứng lại, tức giận quăng cái lò ấm trong lòng đi qua đánh ông.

Đã bao lâu mọi người không có gặp lão thái thái như vậy, sợ tới mức kinh hô một trận. Bên cạnh có bảo tiêu hằng năm bảo vệ Kim lão phu nhân, sợ hãi Mục lão gia bị đánh ngã, tay mắt lạnh lẹ tiếp được lò ấm.

Mục lão gia tự nhiên biết nặng nhẹ, sẽ không đi so đó những chuyện này. Ông dám nói bậy về chồng bà, bà đương nhiên cũng dám đánh người! Ông bất quá chỉ là đùa bà để hoạt động gân cốt một chút thôi.

Phó Tiểu Hương cũng không so đo với ông, xoa xoa khóe mắt tiếp tục nói: “Hai người con gái kia vừa xuất hiện, hai đứa bé gái liền không thấy tăm hơi…..Mục lão nhân, ông nói chúng nó có phải hay không………Có phải đã mất hay không?”

“Đừng để bên ngoài giấc mộng lừa! Đây là ban ngày bà nghĩ gì, đêm đến mơ cái đấy, bị chính mình làm ra lo lắng, chúng nó khẳng định sẽ sống rất tốt.”

“Vậy ông nói vì sao lại không tìm được chúng nó chứ……..Con của tôi và lão Kim, thế nào dễ dàng không gặp như vậy?”

Một câu nói lên tâm tư khác nhau của người bên cạnh: xem ra lão thái thái rất thanh tỉnh, căn bản không có việc gì! Nghe lời này, sợ là phải cẩn thận điều tra một lần. Hoàn hảo lúc bọn họ được mấy tuổi cũng chư vượt qua lúc hai vị tiểu thư mất tích, những người nhiều tuổi liên quan đến chuyện này sẽ thảm……

Kim lão phu nhân thở dài, miễn cưỡng dựa vào trên sô pha, nhìn Trâu Tranh: “Cháu đã về rồi?” Lại hướng về phía Uyển Tình cười, “Vì sao cháu lại ở nơi này? Mau đưa đứa nhỏ cho ta ôm.”

Mục lão gia tức giận nói: “Chắt nội của tôi sao có thể cho bà ôm?”

“Cái gì? Chắt nội của ông?”

Mục lão gia đắc ý nói: “Đúng, chính là chắt nội của tôi.” Sau đó đưa tay ôm Đinh Đinh Đang Đang trước người mình.

Kim lão phu nhân hỏi: “Nha đầu kia kêu Uyển Tình đi? Tôi nhớ rõ là người trong cửa hàng của Tiếu Tiêu nhà chúng ta, vì sao cô ấy lại sinh chắt nôi của ông?”

Uyển Tình mang cầu chạy, nói ra thật đúng không tốt nghe, nhưng Mục lão gia không muốn có ô danh, ngược lại muốn vinh quang, vui tươi hớn hở nói tiếp với Kim lão phu nhân, còn nói: “Lúc ta lần đầu tiên thấy Uyển Tình, cảm thấy nó lớn lên rất giống bà!” Nói xong, quay đầu nhìn Uyển Tình.

Kim lão phu nhân và những người khác cũng nhìn qua. Uyển Tình bị nhìn không được tự nhiên, không biết nên trốn như thế nào.

Mục lão gia gật đầu: “Hiện tại không giống như lúc ban đầu, lúc ấy quá giống, bất quá hiện tại cũng rất giống.”

“Ông nổi điên.” Kim lão phu nhân nhớ tới lúc trước ông là một người vô cùng nhiệt tình, bỗng nhiên có một cỗ không được tự nhiên, sau đó liếc mắt nhìn kĩ Uyển Tình một cía, cười nói, “Bộ dáng của tôi lúc trẻ có xinh đẹp như vậy sao?”

“Chỉ sợ trong mắt lão Kim nhà các người, khắp thiên hạ cũng không có người tốt hơn!”

Kim lão phu nhân cười to, nhớ lại tình cảm của bà và lão Kim, tất nhiên đắc ý.

Mục lão gia nói xong chuyện xưa, đưa một đứa nhỏ cho Kim lão phu nhân ôm.

Kim lão phu nhân không muốn chắt trai của ông, muốn đổi thành cháu gái.

Ông giả vờ nổi giận: “Cho bà ôm bà lại còn không vừa ý, đây chính là chắt trai của tôi!”

Kim lão phu nhân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Chắt nội của ông thì làm sao vậy? Tôi còn ôm trước ông đó! Không phải sợ ông trọng nam khinh nữ, tôi mới ôm Đinh Đinh sao?”

“Tôi trọng nam khinh nữ khi nào!” Mục lão gia vội la lên. Cái này không thể a, nếu như bị Uyển Tình hiểu lầm, gia đình sẽ không hài hòa!

Kim lão phu nhân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Ông là lão già keo kiệt, không phải chỉ là lúc trẻ không gả cho ông thôi sao? Có cần đối nghịch với tôi đến mức như vậy sao!”

“…….” Ôi uy! Mục lão gia vươn móng tay che ngực, bà già này há mồm ra là thật sự không buông tha người, trăm ngàn không thể chọc. Thấy mọi người khiếp sợ lại tỉnh ngộ nhìn mình, ông lập tức ngồi thẳng, vì danh dự của chính mình, “Đó là khi còn trẻ mắt tôi bị mù, mới có thể coi trọng người lưu manh như bà! Tôi cho bà biết, bạn già của tôi hơn bà gấp trăm lần!”

“Ai sợ ai a? Bạn già của tôi cũng hơn ông gấp trăm lần!”

“……..”

Kim lão phu nhân ầm ỹ như thế này, tinh thần tốt lên rất nhiều, không nghĩ tới không vui, thuốc cũng uống xong, cơm cũng ăn đầy đủ. Nhưng Mục lão gia lại bị tức mắt nhăn mũi lại, càng không ngừng nhắc đi nhắc lại.

Uyển Tình thấy ông tuy ràng khó chịu, nhưng không có nổi nóng, tinh thần cũng tốt vô cùng, cho nên cũng không lo lắng.

Kim lão phu nhân kêu người hầu thu dọn phòng cho Uyển Tình bọn họ ở, Uyển Tình thấy mọi người không quấy rầy bà và Mục lão gia tán gẫu, bản thân cũng chỉ có thể tránh đi. Trở về phòng sắp xếp quần áo của đứa nhỏ lại một chút, lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương. Gọi hai lần mà không được, công ty cũng nói không biết, cô đành gọi về biệt thự Mục gia hỏi Ngô Nhã.

Ngô Nhã nói: “Nó tới tìm con.”

Uyển Tình sửng sốt, lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, vẫn không gọi được, nghĩ rằng không phải là hết pin chứ?

Nghỉ ngơi một lát, Trâu Tranh vội vàng quýnh lên đến tìm cô: “Anh hai đến đây!”

“A?”

Trâu Tranh chỉ lên bầu trời: “Lái máy bay đến!”

Uyển Tình trừng lớn mắt, vội vàng chạy ra cùng cô ta. Vừa ra tới cửa, đụng phải Kim An An trong truyền thuyết, chính là người phụ nữ tóc ngắn vẫn luôn đứng bên cạnh Kim lão phu nhân.

Kim An An thấy bọn họ hốt ha hốt hoảng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Uyển Tình nghĩ tới bản thân là khách, không thích hợp để trả lời. Trâu Tranh nói: “Là anh hai nhà chúng tôi đến đây, chắc là lo lắng ông nội và đứa nhỏ.”

Kim An An hiểu rõ cười, nói với Uyển Tình: “Mục tổng đối với cô thật tốt.”

Mặt Uyển Tình ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.

Kim An An nói: “Không biết mấy người đến đây? Tôi phải thông báo cho bọn họ chuẩn bị phòng, phòng bếp cũng cần chuẩn bị thêm nhiều món ăn.”

Trâu Tranh cười: “Cũng là cô nghĩ chu đáo.”

Kim An An khiến cho người ta cảm giác rất tốt, hoàn toàn không giống như những gì Trâu Tranh nói. Mà Trâu Tranh ở chung với cô ta cũng rất tốt, còn thân hơn của chị em ruột bình thường.

Uyền Tình thật sự là bị làm hồ đồ. Cô còn tưởng rằng Kim An An và Trâu Tranh sẽ đối đầu, không nghĩ tới sẽ như thế này. Xem ra, chỉ có mình mới ngây thơ như vậy. Nghĩ như vậy, liền đoán Kim An An cũng không giống như biểu hiện ở bên ngoài. Nhưng cô lại tin tưởng Trâu Tranh, đại khái là vì do là “Em dâu”. Tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng Mục Thiên Thành đã lựa chon Trâu Tranh để kết hôn, tự nhiên nhân phẩm là tin được, bằng không không phải là tự tìm phiền toái sao?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của máy bay, Uyển Tình vội vàng chạy ra, thấy chiếc máy bay đưa cô tới lúc trước.

Trâu Tranh lôi kéo cô: “Chỗ ngồi không đủ, đây là nhường cho chồng chị đó.”

Uyển Tình: “…….”

Đợi một hồi, máy bay Mục Thiên Dương rốt cuộc cũng đến. Uyển Tình nghĩ, hôm nay người trấn trên có phải bị dọa tưởng rằng cuộc sống không an bình.