Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 453: Phản ứng dây chuyền




Trong vòng ngắn ngủi một tháng, vợ của Đỗ Viễn Minh chết trước, sau lại đến con gái chết, ở trên xã hội thượng lưu nhấc lên một mảnh mưa gió.

Tang lễ của Từ Khả Vy làm rất gấp, sau tang lễ ông mới thông báo tin buồn, viết rõ tang lễ đã qua, mọi người cũng không có tới quấy rầy, bất quá bí mật không tránh được thị phi: quả nhiên là làm vợ kế không có địa vị, tang lễ cũng không có một người, làm con gái của vợ kế, về sau sẽ rất khổ sở.

Nay, Đỗ Thiến qua đời, Đỗ Viễn Minh thông báo tang lễ, mọi người tự nhiên là đến phúng viếng, lễ tang khẳng định sẽ rất náo nhiệt, càng nhiều người ngồi xuống nghĩ luận. Bất quá Đỗ Viễn Minh chỉ có một đứa con gái ruột, đột nhiên chết, đối với Đỗ thị ảnh hưởng rất lớn.

Mọi người đoán, khả năng thứ nhất, lúc trước Đinh Uyển Tình có cũng được mà không có cũng không sao tự nhiên trở thành người thừa kế, khả năng thứu hai, Đỗ Viễn Minh tái hôn sinh con, hiện tại tuổi của ông ta không lớn, hoàn toàn có thể lấy một người mới; khả năng thứ ba, đột nhiên nói ra suy đoán chuyện con riêng, mọi người ở bên ngoài không hiểu chuyện suy đoán vậy, bởi vì chuyện có con riêng trong xã hội thượng lưu là chuyện bình thường.

Những người đứng xem khí thế thảo luận ngấy trời, bên trong Đỗ thị có một mảnh gió tanh mưa máu. Người thừa kế hợp pháp đã không còn, tự nhiên có người rục rịch.

Ngoài miệng mọi người gọi công ty của Đỗ Viễn Minh là “Đỗ thị”, nhưng kỳ thật nó không gọi là “Đỗ thị”! Nó kêu “Xa hằng quốc tế”, là ba của Đỗ Viễn Mình cùng bạn bè của mình xây dựng. Xa là Viễn trong “Đỗ Viễn Minh”, còn hằng là trong “Phương hằng”, hai người ba lấy chữ trong tên con trai của mình để hợp thành tên công ty.

Lúc Đỗ Viễn Minh chưa tiếp nhận công ty, bên trong xa hằng quốc tế cũng phân tranh. Sau đó bởi vì Phương Hằng ham bài bạc, nợ rất nhiều tiền, đành phải bán lại cổ phần công ty cho Đỗ Viễn Minh, Đỗ Viễn Minh thuận lý thành chương trở thành người nắm quyền.

Trôi qua vài thập niên, mọi người đã quên con cháu của Phương gia, sau đó lại đột nhiên nghĩ tới. Chỉ là Phương Hằng đã chết, vài năm trước con trai của Phương Hằng đã xuất ngoại___hắn gọi là Phương Dong Đuổi, là bạn tốt nhất từ khi còn nhỏ của Mục Thiên Dương, chỉ là sau đó đoạt mất mối tình đầu của Mục Thiên Dương, cảm thấy rất áy náy, tựu ra quốc.

Đỗ Viễn Minh bị biến thành sứt đầu mẻ trán, tự nhiên ông biết ý tưởng của mọi người, nhưng trước mắt còn phải làm tang lễ cho Đỗ Thiến.

Đỗ Viễn Minh nghĩ đến Đỗ Thiến còn trẻ đã phải chết sớm, chỉ khiến cho một đám trưởng bối nghĩ đến có việc không ổn, tìm đến chủ nhiệm lớn khi học trung học của Đỗ Thiến, lấy thông tin của bạn học của cô, từng bước từng bước thông tri bọn họ, mời bọn họ đến đưa Đỗ Thiến đoạn đường cuối cùng.

Bạn học của Đỗ Thiến đều là con nhà phú quý, đại bộ phận đều ở nước ngoài. Giáo dục ở nước ngoài không giống với giáo dục ở trong nước, có một ít người vừa mới được nghỉ học, tự nhiên sẽ trở lại. Mặc khác một ít vì tài phú và địa vị của Đỗ gia, cũng thương lượng qua với cha mẹ ở nhà, xin phép để quay về.

Thiên Tuyết và Uyển Tình tự nhiên sẽ không đi, Đỗ Viễn Minh cũng biết xấu hổ không báo tang với các cô, do dự hai ngày mới gọi điện thoại cho Uyển Tình. Uyển Tình đã đổi số điện thoại, gọi không được, ông đột nhiên cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng coi như xong.

Thiên Tuyết ở nhà, nhận được điện thoại của Sở Thiệu, Sở Thiệu kinh ngạc nói: “Đỗ Thiến đã chết cậu biết không?”

“Biết.”

“Ai, tại sao có thể như vậy? Quá đột ngột!” Sở Thiệu than thở, có điển nói lăng lộn xộn. Điều này cũng không trách hắn, một người mới hai mươi tuổi, cũng sẽ không tưởng tượng được bạn cùng lứa tuổi của mình sẽ tử vong, “Sinh mệnh thật là vô thường! Chúng ta phải thật tốt quý trọng, đi đường phải cẩn thận, ăn cơm phải cẩn thận, làm cái gì cũng phải cẩn thận.”

Thiên Tuyết bỏ qua thân phận của Đỗ Thiên không nói đến nó, đơn thuần chỉ là một người bạn học, xác thực có chút thưng cảm. Bản thân còn sống rất tốt, nhân sinh còn chưa có chính thức bắt đầu, không nghĩ tới bạn học đã không còn. Cho dù thù hận có lớn đến đâu, cũng sẽ không lại so đo, chỉ biết tiếc hận.

“Ba cậu ấy bảo chúng ta đi đưa cậu ấy đoạn đường cuối cùng, rất nhiều bạn học cũng đi, cậu có muốn đi không?” Sở Thiệu biết hai người bọn họ không hòa thuận, cho nên vẫn là hỏi trước. Bất quá loại mâu thuẫn này cũng chỉ là chuyện nhỏ, người đã chết cũng không còn gì để so đo, Mục Thiên Tuyết luôn biết đối nhân xử thế, khẳng định sẽ đi, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi. Ai ngờ Thiên Tuyết nói: “Không đi! Cậu cũng không cho đi!” Nếu chỉ là Đỗ Thiến thời trung học, xác thực không có gì để so đo, nhưng chuyện cô ta giết mẹ của Uyển Tình!

“A?” Sở Thiệu cả kinh, “Cậu…..Cậu làm sao vậy?” Sở Thiệu không phải kẻ ngốc, sẽ không nói thẳng Thiên Tuyết không hiểu chuyện. Có lẽ có cái gì hắn không biết, mới để cho Thiên Tuyết phản ứng như vậy, hắn tự nhiên muốn hỏi cô rõ ràng.

Thiên Tuyết trầm mặc, không biết có nên nói cho hắn biết chuyện mẹ Uyển Tình hay không, do dự nửa ngày, cô vẫn là nói.

Sở Thiệu kinh hãi: “Làm sao có thể? Thật là cậu ta sao?”

“Chưa bắt được cô ta, không có lời nói nhận tội của cô ta, cũng không thể xử án. Bất quá chứng cớ phạm tội còn ở đó, có kết án hay không có gì khác nhau? Đi theo trình tự phát luật, cô ta chính là người bị tình nghi, nhưng ai nhìn vào những chứng cớ đó cũng biết cô ta là hung thủ!”

Sở Thiệu trầm mặc một lát nói: “Vì sao cậu ta lại như vậy? Lời nói cậu không thích nghe, thời trung học hai người các cậu đều rất đáng ghét. Đương nhiên, lớp chúng ta toàn là thiên kim tiểu thư, sẽ không có mấy người đáng yêu. Nhưng mà, cậu và Y Y đều thay đổi ngày một tốt hơn, tớ nghĩ cậu ấy cũng trưởng thành lên, không nghĩ tới……Ai!”

Thiên Tuyết bữu môi: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”

“Còn ở Úc.”

“Cậu muốn đi thì đi đi.” Thiên Tuyết nói, “Tốt xấu cũng từng là bạn học. Bất quá tới và Uyển Tình sẽ không đi, thù giết mẹ, căm thù sâu sắc, không cần phải độ lượng lớn như vậy!”

“Tớ cũng không đi.” Sở Thiệu vội vàng nói, dừng một chút, “Phỏng chừng Y Y cũng nhận được thông báo, tớ cũng sẽ kêu Y Y không đi?”

Thiên Tuyết bỗng dưng cười: “Hai người các cậu…..Ở cùng một chỗ?”

Sở Thiệu cứng lại, không được tự nhiên nói: “Còn chưa có. Quên đi, quên đi, bình thường tớ cũng không có liên hệ với cậu ấy, cậu nói cho cậu ấy đi.”

“Ánh mắt cậu nhìn cậu ấy đều bốc cháy, còn chưa có cưa đổ.”

Sở Thiệu bất đắc dĩ: “Lòng của con gái, như kim dưới đáy biển, tớ không hiểu được các cậu.”

Thiên Tuyết chưa nói cho hắn biết, Liễu Y Y đã gọi điện thoại đến đây. Liễu Y Y không có nói nhiều như hắn, chỉ hỏi cô: “Đỗ Thiến xảy ra chuyện gì, cậu biết không?”

Sau đó cô mới biết được Đỗ Viễn Minh đã thông báo cho bạn học trung học, nói với Liễu Y Y: “Tớ và Uyển Tình sẽ không đi.”

Liễu Y Y lặng đi một chút, chỉ hỏi một câu: “Nga, tớ cũng không đi.” Uyển Tình là em gái trên danh nghĩa của Đỗ Thiến cũng không đi, khẳng đinh có nội tình. Cô cũng không hỏi, trực tiếp đứng cùng một trận tuyết với Uyển Tình.

Ngày hạ tang Đỗ thiến, Uyển Tình kêu Mục Thiên Dương mang bản thân đi nhìn Từ Khả Vy. Mục Thiên Dương vừa nghe, nhớ đến nhẫn cầu hôn. Nhẫn đặt ở C thị, chỉ vì đi lấy mà đi một chuyến hình như có điểm hơi quái dị. Anh đành phải không đề cập đến chuyện này, trực tiếp mang cô đi qua.

Uyển Tình quỳ gối trươc mộ phần, vừa hóa vàng mã, vừa nói: “Mẹ…..Đây là Thiên Dương.”