Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 450: Ngô Nhã là một người mâu thuẫn




Loại chuyện đẻ non này, đối với người phụ nữ thương tổn rất lớn, cũng giống như việc ở cữ khi sinh con, nếu không ở cữ cẩn thận.

Nhưng mà sắp tới Uyển Tình sẽ sinh em bé nên cơ thể đặc biệt yếu, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Mục Thiên Dươn g và Mục lão gia còn nghiêm khắc với cô hơn cả đối với người ở cữ chân chính.

Thể chất của cô kém, nhưng không phải loại thấy gió là đổ, hơn nữa gần đây bổ sung dinh dưỡng rất nhiều, nếu không phải gần nhất Uyển Tình gặp chuyện này, mang thai đứa bé này cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Từ Khả Vy qua đời, muốn rút đi một nửa tinh lực của cô, thương tâm, mất ngủ, bệnh kén ăn…….Giống như đang hao tổn cô và đứa nhỏ. Sau đó nước lũ lại nổi lên, nếu như người khác thì hoàn hảo, cố tình là Đỗ Thiến, lại cho cô đả kích mạnh nhất!

Uyển Tình thậm chí tưởng, có phải mẹ sẽ không vui hay không? Cho nên đi tìm Quan Âm Bồ Tát, thu hồi lại đứa nhỏ.

Cô ở trong phòng của Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương ngày nào cũng ở cùng cô, tùy lúc hầm canh ở trong phòng bếp, Ngô Nhã tự mình chăm sóc, thậm chí tự mình bưng tới cho cô.

Cô nhìn Ngô Nhã tận tâm tận lực, nghĩ rằng có phải bà áy náy hay không? Ngày đó không phải Ngô Nhã nói những lời này với cô, nói không chừng đứa nhỏ cũng sẽ không mất.

Ngô Nhã thật không có áy náy. Hơn nữa bác sĩ không nói là vì chịu kích thích nên mới sanh non, bà đương nhiên sẽ không tự nhẫn lỗi là do mình. Cho dù bác sĩ nói ra, kia cũng không liên quan đến bà! Thừa nhận năng lực của một người là một chuyện, bị người khác kích một chút xảy ra chuyện, đó là do bàn thân không có bản lĩnh!

Bà làm những chuyện này, một là vì để mọi người xem, bà muốn biểu hiện bản thân quan tâm; hai là vì bà cũng là phụ nữ, biết phụ nữ đặc biệt quan trọng lúc này.

Bà nhịn không được lấy chuyện lần này giáo dục Thiên Tuyết, mỗi ngày khi nấu cơm cùng Thiên Tuyết, đều dạy bảo: “Về sau khi con sinh con, trăm ngày lần tới bệnh viện kiểm tra trước, vạn nhất thân thể không tốt, phải điều dưỡng một chút trước. Bất quá từ nhỏ con được ăn ngon, lại thích rèn luyện,vui vẻ, hẳn là không tồn tại vấn đề này. Nhưng có một chút, mẹ ở xa, không thể chăm sóc con được, nếu con ở bên ngoài nếu quen bạn trai………”

“Ai nha, từ khi nào mẹ lại quan tâm con như vậy?” Thiên Tuyết không được tự nhiên thuyết. Hiện tại Uyển Tình xảy ra chuyện này, Ngô Nhã lại nói như vậy, thật giống như muốn nhằm vào Uyển Tình.

Ngô Nhã đưa tay vỗ vỗ lưng cô một chút: “Mẹ là vì muốn tốt cho con! Trước kia không nói với con nhưng chuyện này, hiện tại tự nhiên muốn dạy bảo! Tuy rằng chuyện Uyển Tình là anh hai của con làm, nhưng đứng ở vị trí của một người mẹ có con gái tưởng, nó chính là nên đánh! Nếu mẹ của Uyển Tình còn sống, không biết sẽ đau lòng như thế nào đâu?”

“Như thế.” Thiên Tuyết gật đầu, “Mặc dù là anh hai của con, con cũng không thể không nói, có đôi khi anh ấy rất quá đáng.”

“Cho nên, con không nên bị hoa ngôn xảo ngữ của đàn ông lừa! Nếu phát sinh loại chuyện này, trăm ngàn lần phải học tập thật tốt. Không cần thận mang thai, không được nghĩ không muốn học, đầu tiên phải suy nghĩ kỹ, sau đó nhìn xem hắn có phải ứng gì, có chịu trách nhiệm hay không! Nếu hắn không đáng tin cậy, nói cho anh hai con biết, xem anh hai con có đánh chết hắn hay không!”

Thiên Tuyết vừa không được tự nhiên, vừa gật đầu. Tốt xấu cũng là lời khuyên của trưởng bối, cô cần phải nghe. Đồng thời nghĩ ở trong lòng: nếu Uyển Tình có con của anh hai, anh hai lại bị đánh chết……

Đột nhiên cảm thấy, anh hai thật sự là nhà du hành có chuẩn bị trước!

Canh sôi, Thiên Tuyết nói: “Con đến!”

“Cẩn thận một chút.” Ngô Nhã nói, “Không được ăn vụng.”

“Người ta đâu có ăn vụng?” Thiên Tuyết nhăn cái mũi, bưng cẩn thận bát canh đi lên lầu.

Ngô Nhã nhìn bóng lưng của cô, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, chỉ sợ ở bên ngoài cô sẽ chịu thiệt. Xoay người quay trở về phòng, đi đến cầu thang nhìn thấy Mục lão gia đang đi đến.

Mục lão gia: “Nhã Nhã đi theo ta.”

Ngô Nhã sửng sốt, rất nhiều năm Mục lão gia không có kêu tên bà? Trong lòng bà có chút không yên, đi theo Mục lão gia vào thư phòng.

Mục lão gia không phải ngốc, tuy rằng ngày đó thật vui vẻ, không có chú ý nhiều như vậy. Nhưng sau khi Uyển Tình sanh non, ông liền nhớ lại những lần Uyển Tình và Ngô Nhã ở chung. Mà lúc trước bác sĩ cường điệu, hiện tại quan trọng nhất là Uyển Tình không bị kích thích, chỉ cần không bị kích thích, cẩn thận là tốt rồi.

Kết quả đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, nhất định là chịu kích thích!

“Ngày đó cô nói những gì với Uyển Tình?” Mục lão gia hỏi.

Ngô Nhã trốn tránh ánh mắt của ông: “Ba đang nói cái gì?”

Mục lão gia đưa tay lên cầm cậy gậy chống một chút: “Thân thể Uyển Tình, bác sĩ đã sớm nói rõ ràng! Đừng tưởng rằng ta không đoán được! Cô là nghĩ Thiên Dương không có hoài nghi! Cô là mẹ nó, nó vĩnh viễn sẽ lưu lại một phần mặt mũi cho cô! Hơn nữa hiện tại Uyển Tình quan trong hơn, nó còn để ý cô.”

Ngô Nhã ngẩng đầu, khổ sở hỏi: “Cái gì gọi là Uyển Tình quan trọng hơn? Ở trong lòng của nó, Uyển Tình so với bất luận kẻ nào đều quan trọng?”

Mục lão gia bông dưng giận dữ: “Cô còn muốn cô quan trong nhất sao? Năm đó cô đã làm chuyện gì, có nghĩ tới nó hay không? Nó không đuổi cô đi, là nhớ kỹ công dưỡng dục của cô.”

Ngô Nhã giật mình một cái, kinh hãi hỏi: “Nó……Nó…….Nó biết?” Bà không biết lược bớt lời nói là cái gì, trí nhớ đã xa lắm, bà cố ý quên đi, không dám hồi tưởng.

Mục lão gia giúp bà nhớ lại: “Gia Hào chết, cô muốn tái giá ta không phản đối. Dù sao khi nó chết cô cũng còn trẻ, nhưng cô không nên tính kết tài sản của Mục gia.”

Ngô Nhã khóc lên: “Mấy năm nay, tôi làm còn chưa đủ sao?”

Bà cũng biết bà không đúng. Bà chỉ là rất sợ hãi, lúc ấy ba mẹ của Mục Thiên Thành còn sống, bà sợ toàn bộ tài sản của Mục gia sẽ rơi vào tay bọn họ, mà mình và Thiên Dương sẽ không có gì, muốn có người giúp bà cướp quyền kinh doanh của Mục thị. Kết quả Mục lão gia lúc ấy còn rất sáng suốt, đừng nói là Mục Gia Hào chết, sau đó Mục Gia Uy chết, ông cũng đứng sừng sững không ngã, ngăn cơn sóng dữ!

“Cô làm cái gì?” Mục lão gia hỏi, “Chiếu cô mấy đứa nhỏ sao? Cô là mẹ là bác gái của bọn nó, chăm sóc bọn nó vốn là trách nhiệm của cô! Cô còn dám lấy điểm ấy ra tranh công? Cô mang Thiên Tuyết bỏ trốn cùng người khác, chưa từng nghĩ đến Thiên Dương? Mặt mũi của nó để ở đâu? Lúc ấy nó còn nhỏ như vậy, ba không còn, mẹ lại không cần nó, nó đi tìm nơi nào để dựa vào?”

“Nó vẫn biết……..” Ngô Nhã vẫn nghĩ anh không biết, sau khi bà ôm Thiên Tuyết quay về, biện minh thật nhiều lý do, bà nghĩ đến anh sẽ tin! Lúc ấy anh còn nhỏ như vậy…….Mới mười tuổi…..

Mục lão gia nói: “Nếu nó không biết, vì sao đối với mẹ ruột của mình lại xa cách như vậy? Cô còn muốn mỗi một việc nó làm đều phải xin phép, trưng cầu ý kiến của cô sao? Bắt đầu từ lúc cô vứt bỏ nó, cô liền đánh mất quyền ra lệnh cho nó.”

“Tôi đã biết……tôi đã biết…..” Ngô Nhã khổ sở thuyết, về sau, bà ở….nhà này, càng hèn mọn, nhỏ bé hơn so với trước……..Bà cái gì cũng không phải, bà chính là một tội nhân…..

“Cô cho là chuyện xét nghiệm DNA của Thiên Tuyết là ai nghĩ ra?” Mục lão gia đột nhiên hỏi.