Bảo Bối Của Nam Cung Tổng Tài

Chương 6: Cuộc sống mới sau khi cô mất trí nhớ




Tại nhà của Nam Cung Thần, Lăng Tâm Phi ngơ ngác nhìn xung quanh ngôi nhà, cố gắng nhớ ra những gì mà Nam Cung Thần nói. Nam Cung Thần vì muốn bảo bọc cô nên mới dựng lên một kí ức khác, hi vọng cô sẽ có cuộc sống mới.

Từ khi về nhà Nam Cung, thấy trên dưới trong nhà đều cung kính gọi cô là tiểu thư, Lăng Tâm Phi không ngừng tìm hiểu, cô có hỏi những người trong nhà Nam Cung, họ cũng nói giống Nam Cung Thần, là anh và cô có hôn ước từ nhỏ, ba mẹ cô vừa xảy ra tai nạn giao thông vì sóc nên cô ngất đi, khi tỉnh lại thì không biết mình là ai?

Tại tập đoàn Nam Cung, văn phòng tổng tài nằm trên cùng của tòa nhà cao 78.

-Chủ nhân.._ Lăng Tâm Y cúi đầu chào Nam Cung Thần.

-ừm.. Mọi việc ổn chứ? Em tính không nhận lại Phi nhi sao?_ Nam Cung Thần vẫn dán mắt vào tài liệu, đầu không ngẩng lên, chỉ hỏi.

-Ổn, bên Tả Ngôn chưa co thông tin gì về thuộc hạ, nhưng anh ta đã cho người điều tra thân phận trước đây của thuộc hạ, còn về phần Tâm Phi, hãy để con bé như hiện tại._ Lăng Tâm Y vẫn gương mặt lạnh lùng kia lên tiếng trả lời anh.

-Tùy em, Lôi Ảnh đâu rồi?_ Anh ngước mặt lên hờn hệt nói.

-Đang tìm tung tích của Triệu Phi…

-Bí mật điều tra, tôi sẽ gửi hình xăm của Phi nhi cho em…

-Chủ nhân đã thấy?_ Lăng Tâm Y nhíu mày nhìn anh hỏi.

-Phải, em yên tâm tôi sẽ chụi trách nhiệm với em gái em…_ Nam Cung Thần bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của Lăng Tâm Y nói.

-Tôi hi vọng người nói được làm được, bên cạnh người không ít phụ nữ, nếu để cho Tâm Phi tổn thương, dù là mang ơn người tôi cũng sẽ giết chết người.._ Lạnh lùng bỏ lại câu này, Lăng Tâm Y sải bước ra khỏi văn phòng tổng tài.

Nam Cung Thần, lấy ra một điếu thuốc, nhìn ngoài cửa sổ khá lâu, anh không hề kiểm soát được tình cảm của mình dành cho Lăng Tâm Phi, từ khi gặp cô ở quán bar, tính cường ngạnh và đôi mắt biết cười của cô đã làm lòng anh xôn xao, nếu không vì hiểu lầm anh sẽ không làm tổn thương cô như thế.

Vì muốn nhìn thấy cô sớn hơn, anh đã cố tình tan ca sớm hơn thường ngày, khiến cho thư kí của anh cũng có phần thắc mắc, thế nhưng cô nào dám lên tiếng hỏi lí do về sớm của tổng tài.

Tại nhà Nam Cung.

-Phi nhi đâu rồi?_ Vừa bước vào nhà không thấy bóng dáng cô, anh liền lên tiếng hỏi, mà hiển nhiên anh khiến người làm trong nhà anh cũng thắc mắc và ngạc nhiên khi anh về nhà sớm, mà không là thường xuyên về nhà, cũng là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ về nhà, còn căn dặn họ ăn nói chừng mực, tuyên bố cô Lăng Tâm Phi là vị hôn thê của anh.

-Thưa cậu chủ, Lăng tiểu thư đang trên phòng .._ Quản gia vừa trả lời xong thì đã không thấy bóng dáng của anh đâu?

-Phi nhi!_ Nam Cung Thần bước vào phòng liền dịu giọng gọi.

-Aaaaaa!!!_ Đột nhiên Lăng Tâm Phi kêu lớn.

-Anh..sao anh lại vào đây?_ Lăng Tâm Phi sợ hãi trừng mắt nhìn người đứng trước cửa, cô giờ chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người.

-Anh chưa phải là chưa nhìn thấy qua thân thân thể em.._ Nam Cung Thần dùng giọng điệu thản nhiên lên tiếng, sau đó anh đi thẳng vào phòng tắm.

-Này..sao anh không về phòng mình mà tắm?_ Lăng Tâm Phi la lên.

-Đây là nhà anh, anh muốn tắm đâu mà chẳng được._ Nam Cung Thần trả lời.

-Nhưng…_ Định lên tiếng phản bác, thế nhưng cô nghĩ cũng đúng, đây là anh, sau khi nghe được tiếng nước chảy trong phòng, Lăng Tâm Phi nhanh chống tới tủ đồ lấy đồ để mặc, thế nhưng cô kinh ngạc nhìn tủ đồ của mình, đều là áo ngủ tơ tầm và lụa cao cấp còn nguyên mác chưa tháo, cô không còn nhiều thời gian liền lấy đại một cái mặc vào, vừa xong thì Nam Cung Thần bước ra, thế nhưng lại khiến cô quay đầu, mặt đỏ vì anh hiển nhiên không mặc gì mà bước ra.

-Anh..sao anh lại không mặc gì vào?_ Cô mắc cỡ muốn chết.

-Phiền phức, vả lại anh không mang quần áo qua đây._ Anh nhìn điệu bộ xoay vòng vòng, rất đáng yêu của cô, nhịn không được muốn trêu chọc cô, anh thản nhiên dùng khăn tắm vừa nãy của cô quấn quanh hông anh.

-Vậy thì anh mau về phòng đi.._ Lăng Tâm Phi gấp đến nỗi muốn kiếm lỗ chui vào. Thế nhưng thân thể nhỏ nhắn của cô được anh ôm vào lòng, đặt cô trên giường.

-Anh..anh làm gì?_ Cô kinh ngạc trừng mắt hét lên.

-Chúng ta không phải là chưa từng…_ Nam Cung Thần cười xấu vẫn không ngừng trêu cô, nhìn mặt cô đỏ thật đáng yêu.

-Nhưng,,chúng ta chưa kết hôn.._Cô đỏ mặt ấp úng, không dám nhìn anh.

-Chúng ta sẽ nhanh chống kết hôn…_ Nhìn cô quyến rũ giống tinh linh khiến anh lại có ý nghĩ ham muốn, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

-Anh, vô sĩ…không..dừng lại…chúng ta vẫn chưa kết hôn mà_ Lăng Tâm Phi không ngừng giãy dụa phản khán, thế nhưng sao bằng sức của người cao lớn như anh, tiếp đó là áo ngủ vào khăn tắm rơi đầy sàn.” Ta che, ta che nhá…”

Ánh mắng ban mai chiếu vào tắm kính thủy tinh, Lăng Tâm Phi nhíu mày từ từ mở mắt, cô đưa tay lên và phát hiện mình có vết sẹo giống như dấu răng, cô chăm chú nhìn và như có hình ảnh gì đó hiện ra mờ nhạt khiến đầu cô rất đau.

-Phi nhi, em làm sao?_Nam Cung Thần nằm cạnh cảm giác được phản ứng của cô liền ngồi dậy lo lắng hỏi.

-Vì sao em có vết sẹo này?_ Cô nhìn anh hỏi, Nam Cung Thần nhìn vết sẹo trên mu bàn tay cô, anh nhất thời sơ xuất bỏ xót cái này.

-Phi nhi, lần trước là vì giận anh, nên em đã tự cắn tay mình để trừng phạt anh, lần đó em biết anh đã sợ hãi như thế nào không? Anh còn chưa hỏi tội em, giờ em lại hỏi ngược lại anh sao?_ Nam Cung Thần gọng bình tĩnh trả lời không nhanh cũng không chậm, anh làm soa ma quên cái vết sẹo kia chứ, lần đó la vì không muốn an đụng vào cô, lại nói cô bị xuân dược rất nặng, cô thà làm chính bản thân mình bị thương chứ không muốn anh đụng vào cô.

-Vậy sao? Nhưng sao em không nhớ gì cả?_ Lăng Tâm phi cụp mắt giọng buồn buồn nói.

-Phi nhi, ngoan..lần đó cũng vì xảy ra chuyện của ba mẹ em nên hiện tại em không nhớ gì? Nhưng bây giờ anh chỉ cần em hạnh phúc và vui vẻ là được.._ Nam Cung Thần yêu thương ôm cô vào lòng nói, anh nghĩ có lẽ do số mệnh nên cô và anh gặp nhau, và cũng vỉ vậy cô chính là khắc tinh của anh. Lăng Tâm Phi nhìn chằm chằm vết sẹo cũng không lên tiếng, nếu quá khứ của cô không vui thì cô sẽ không nhắc đến nữa.