Bảo Bối Của Lão Đại

Chương 14: "Yên Tĩnh"....Gió.....




"Ông còn dám đến đây sao?"

Người đàn ông mặc đồng phục quân đội không nén được tức giận nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Josh trên mặt bao trùm lo lắng khẩn thiết chống tay lên bàn làm việc nơi Robert ngồi.

"Chỉ còn hai ngày nữa là đến hạn rồi, ông định bỏ mặc con ông sao!!!"

Robert khinh bỉ nhìn ông.

"Con của tôi, đến lượt ông lo sao..."

"Ông!!!"

Josh tức giận đến cả mặt đỏ bừng, vung tay lên cao. Còn chưa kịp làm gì đã bị người sau lưng khống chế bẻ ngược tay ra sau. Ông không chịu được đau đớn nhưng vẫn không từ bỏ mà giãy giụa.

"Tôi không lo, nhưng vợ con tôi cũng đang trong tay ông ta..."

"Vậy thì liên quan gì đến tôi."

Robert không thèm đếm xỉa đến ông ta, cúi đầu xem tài liệu.

"Nếu vợ con tôi bị gì, con trai ông cũng không thoát đâu!"

Robert tối sầm mặt đập mạnh nắm tay xuống bàn, gằn giọng.

"Đây là chỗ cho ông lên giọng sao, tôi sẽ tự biết mình nên làm gì, ông còn dám xuất hiện ở đây thì đừng trách."

Cả người ông Josh khẽ run lên, ông nắm chặt hai tay, muốn nói gì đó lại thôi. Cảnh sát phía sau trả tự do cho ông ta, ông ta lập tức rời khỏi.

Sau khi Josh rời đi, trong phòng làm việc lại chìm trong im lặng, Robert lặng người nhìn tập tài liệu trên bàn, lòng dạ rối bời. Cầm lấy khung hình trên bàn, dùng sức siết trong tay hình ảnh hai cha con đang mỉm cười thật tươi trong đó, nước mắt rơi trên gương mặt đầy mỏi mệt.

"Ta nhất định sẽ đưa con bình an trở về."

~~~~

Triệu Thái Bảo tỉnh dậy đã là buổi chiều. Vẫn chưa thể tỉnh táo nhìn rõ xung quanh, cậu theo thói quen cựa quậy người nhưng không sao nhúc nhích được. Dừng lại động tác, giờ cậu mới cảm nhận có người đang nằm bên cạnh.

Hơi thở mát lạnh phà nhẹ nơi hõm cổ, cả vòng tay cũng mát lạnh lạ thường. Dù vẫn chưa nhìn thấy được rõ ràng xung quanh, Triệu Thái Bảo vẫn dễ dàng chạm tới mặt người đang ôm cậu ngủ say kia. Xúc cảm mát lạnh khiến đầu ngón tay run lên, cậu áp lòng bàn tay chậm rãi cảm nhận sự mát lạnh đó. Sao một con người lại có thể bất chấp thời tiết mà nhiệt độ luôn lạnh như vậy chứ. Nghĩ rồi cậu lại cảm thấy đau lòng, không phải như vậy khi ở một mình sẽ rất lạnh lẽo sao?

Triệu Thái Bảo dùng sức ôm lấy Hà Khải Thiên thật chặt, muốn bù đắp cho những khoảng thời gian mà hắn phải ở một mình. Ôm một lát mới hài lòng gật gù đầu.

Hà Khải Thiên ngay từ lúc cậu nhúc nhích đã tỉnh, nhưng vẫn nằm im để cậu ôm chặt hắn, hắn là đang hưởng thụ. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ôm lấy hắn của cậu, trong lòng hắn đều mềm ra. Xoa xoa đầu tóc mềm mại đang rối bời của cậu.

"Bảo bối, em còn muốn ôm anh đến bao giờ?"

"Thêm một lát nữa đi.... haizzzz, sao người của anh mãi chẳng ấm lên được chút nào vậy chứ?"

Hà Khải Thiên mỉm cười hôn lên trán cậu, xoa gương mặt ỉu xìu kia.

"Mau dậy đi nào, em vẫn chưa ăn cơm trưa."

"Không đâu, em không muốn ăn~"

"Bảo Bảo, như vậy không được."

Hà Khải Thiên không thoả hiệp đỡ cậu ngồi dậy. Triệu Thái Bảo nheo nheo mắt nhìn hắn, trong tầm mắt dần dần hiện rõ gương mặt đang nhíu mày kia. Cậu không hiểu sao rất thoả mãn, rất nghe lời mang vào dép hắn đặt cạnh giường, nắm tay cùng xuống lầu.

Vừa xuống đã thấy mẹ Triệu Thái Bảo đang gọt hoa quả. Thấy hai người bà dịu dàng kêu cả hai ngồi xuống bàn ăn.

"Con thật là sao có thể chơi đến mệt như vậy chứ, không ăn đúng bữa không tốt cho sức khoẻ đâu. Hai đứa mau lại đây, để mẹ hâm đồ ăn cho."

"Mẹ ơi con sai rồi." Triệu Thái Bảo ỉu xìu nhận lỗi với bà. Hà Khải Thiên ở kế bên cũng nghiêm túc lên tiếng. "Là lỗi của cháu, xin lỗi."

Bà Hạ lắc đầu cười "Cũng không phải là trách hai đứa, lần sau cẩn thận hơn là được. Thôi mau ăn cơm đi nào."

"Dạ~" Triệu Thái ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, Hà Khải Thiên cũng gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa.

Triệu Thái Bảo lười biếng ngồi dựa ở sô pha ngoài phòng khách sau bữa ăn, Hà Khải Thiên đến ngồi cùng, tay nhẹ nhàng xoa cái bụng nhỏ đang hơi phồng lên kia. Triệu Thái Bảo bĩu môi nhìn hắn.

"Không được chê em béo đâu đấy."

"Béo một chút mới tốt." Hà Khải Thiên không ngừng động tác mỉm cười đáp lời.

Triệu Thái Bảo đột nhiên nhớ ra gì đó, ngồi thẳng người lên, khoanh hai tay, nghiêm nghị nhìn hắn. Ánh mắt Hà Khải Thiên vẫn duy trì sự dịu dàng nhìn cậu. Triệu Thái Bảo xoè một tay về phía hắn.

"Anh còn thiếu một thứ chưa đưa cho em."

Hà Khải Thiên dựa người vào sô pha, vờ như không hiểu. Triệu Thái Bảo kích động chồm người về phía hắn.

"Không phải là anh quên quà đó chứ... Hà Khải Thiên đáng ghét."

Triệu Thái Bảo ấm ức túm lấy góc áo hắn, nhưng rồi lại bỏ tay, vuốt vuốt chỗ bị mình làm nhăn.

"Không có cũng không sao đâu, được ở bên anh thế này em đã vui lắm rồi, hì hì..."

Hà Khải Thiên cưng chiều nhéo nhéo gương mặt đang cười ngốc trước mặt, nhịn không đặt lên môi nhỏ kia một nụ hôn.

"Đợi anh."

Nói rồi hắn đi lên phòng cậu, một lúc sau trở lại, một tay hắn dấu phía sau. Ngồi xuống cạnh cậu, hắn đưa ra một chiếc hộp màu đen.

"Cho em sao?"

Hà Khải Thiên gật đầu.

Triệu Thái Bảo thích thú nheo mắt cười, nhận lấy hộp quà. Mở ra hộp quà, hai mắt cậu toả sáng nhìn quà tặng nằm trong hộp.

Hà Khải Thiên lấy ra khỏi hộp. Là chiếc đàn piano bằng ngọc khi ấy hắn mua, bây giờ nó đang được gắn cùng sợi dây chuyền bạc. Hắn giúp cậu mang vào, đỡ lấy chiếc piano, hắn mỉm cười nhìn cậu.

"Thích không?"

Triệu Thái Bảo nắm lấy chiếc piano, không ngừng vuốt ve, mắt đều đã cười cong cong, không ngừng gật đầu.

"Em rất thích, cảm ơn anh." Dứt lời, cậu vươn người đến hôn một cái ra tiếng lên má hắn.

Hà Khải Thiên bật cười xoa đầu cậu, xoa nựng gương mặt đang cười đầy đáng yêu kia.

Triệu Thái Bảo lười biếng làm ổ trong lòng hắn, xem phim hoạt hình, sẽ có lúc vì tình tiết gây cấn mà bật dậy căng tròn mắt theo dõi, sau đó sẽ rất nhanh bị ai đó kéo về, bọc lại trong lòng, cũng sẽ có lúc cười vang vì nhân vật chính quá hài hước, người nào đó mắt một mực dán trên người cậu sẽ vì vậy mà khẽ cười theo. Một buổi chiều bình yên hiếm có cứ lặng lẽ như vậy trôi qua.

Khi trên trời đã treo đầy trăng sao, Hà Khải Thiên mới chậm rì rì trở về. Bên cạnh là Triệu Thái Bảo đang ỉu xìu tiễn hắn. Ra đến cổng, hắn dù không muốn cũng vẫn xoa đầu cậu.

"Mau vào đi, trời lạnh."

"Trở về phải nhắn tin ngay cho em đó." Cậu nắm không buông tay hắn, tay còn lại lại vẫy vẫy tạm biệt đầy miễn cưỡng.

Hà Khải Thiên mỉm cười kéo cậu vào lòng, hắn không kìm chế được mà ngậm lấy đôi môi đang ỉu xìu kia, nhẹ nhàng an ủi vỗ về tâm can của hắn, cậu dựa vào trong lòng hắn vụng về hôn đáp lại. Hai đôi môi dây dưa một lúc, đến khi hai má Triệu Thái Bảo đều đỏ đỏ hồng hồng mới rời nhau.

"Mau vào nhà đi."

Triệu Thái Bảo gật đầu, quay trở lại nhà, suốt đường đi không ngừng quay đầu vẫy tay với hắn. Hà Khải Thiên mỉm cười nhìn theo, khi cánh cửa vừa đóng lại, tia cười ngay lập tức bị dập tắt.

Ngồi vào trong xe, mặt Hà Khải Thiên không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía con đường đang khuất trong bóng tối kia, hơi lạnh toả ra ngày một tăng. Hắn khởi động xe, xe ngay lập tức lao đi như bóng ma giữa đêm tối. Cảnh vật hai bên đường vụt nhanh qua cửa kính, qua một lúc lâu sau, xe dừng lại ở một con đường vắng. Hà Khải Thiên ra khỏi xe, tựa người vào xe, hắn lạnh lùng nhìn con đường phía sau. Một lúc sau, phía xa phản chiếu ánh đèn xe trong đáy mắt hắn,chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước mặt hắn. Một người bước xuống xe, đứng trước mặt hắn. Không khí xung quanh chìm trong im lặng và sự lạnh lẽo toả ra từ người hắn. Người trước mặt hắn không tự chủ run lên, một giọt nước lăn xuống bên má. Hà Khải Thiên vẫn lạnh lẽo nhìn người đó, một lúc sau tầm mắt hắn dời xuống nơi hõm cổ lộ ra ngoài áo kia, không thay đổi cảm xúc nhìn dấu vết đỏ hồng mà ai cũng biết là do đâu kia. Người trước mặt không tự chủ lại rơi thêm nước mắt, tay giữ chặt cổ áo che đi, bước chân run run tiến lên, cúi đầu tựa vào vai hắn. Hà Khải Thiên lạnh lẽo dùng lực siết chặt lấy người đang khóc đến run cả người kia. Không thể phân biệt đó có phải là ôm hay chỉ đơn giản là dùng sức siết lấy một vật gì đó.

"Thần... Ngoan đừng khóc...."

Thần vẫn không ngừng run lên, hai tay nắm chặt vạt áo của chính mình, nước mắt cứ vậy thấm ướt cả mảng áo trên vai hắn.

Gió đêm ngày một mạnh thêm, cũng càng lúc càng lạnh hơn. Gió cứ cuồn cuộn thổi nhưng mãi chẳng thể thổi đi sự nặng nề đang bao trùm trên người. Chỉ khiến lòng càng thêm lạnh.....