Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia

Chương 17: Bữa tiệc (2)




A cô sắp chết vì đói mất rồi. Phải liều xuống dưới đó thôi. An Nhiển Di thầm nghĩ rồi vội vàng chen vào đám đông. Cô vừa nhìn xung quanh vừa lò mò đi tìm bàn thức ăn. Nhìn chả khác nào là một tên trộm :))

“A…” Mông An Nhiển Di chạm sàn nhà, cô định vừa chuẩn bị ngẩng đầu lên chửi thì trước mặt cô là một cô gái rất xinh đẹp.

“Thật xin lỗi, bạn không sao chứ.” Cô gái vội vàng kéo An Nhiển Di đứng dậy. “Xin lỗi bạn, mình không cố ý.”

“Không sao, tại mình không biết nhìn đường ấy mà.” Nhiển Di gãi đầu.

“Hì, mình là Triều La Duệ. Bạn cứ gọi mình là Tiểu Duệ. Nice to meet you.”

“Mình là Hãn Nhi, rất vui được làm quen với bạn. Cơ mà bạn là người nước ngoài sao ?” Cô hỏi.

“Hì mình từng sống ở Mỹ hồi nhỏ. Mình vừa về đây 1 tuần trước.” Triều La Duệ đáp.

Đang vui vẻ trò chuyện cũng Triều La Duệ, An Nhiển Di chợt phát hiện… ba mẹ của cô đang đứng cách đó không xa và họ đang nói chuyện cùng Bách Bạch Hàn và ba mẹ của anh ấy. Ôi toi rồi.

“Tiểu Duệ, bạn che mình một chút được không ?” An Nhiển Di nhanh chóng đứng núp đằng sau lưng Triều La Duệ.

“Ơ, sao thế Hãn Nhi ? Có chuyện gì à ?”

“Nơi này không an toàn, mình và bạn lên sân thượng nói chuyện nhá.”

“À được thôi…” Vừa dứt câu, Triều La Duệ đã bị An Nhiển Di kéo tay, chạy vọt lên sân thượng.

……………

“Con rể, ta thật sự xin lỗi. Ta không quản được con Di nhà ta để nó chạy mất. Nhưng con đừng lo, ta sẽ sớm bắt nó về.” An Cử Tôn khuôn mặt u buồn nói.

“Không sao ạ, con có thể chờ được.” Khuôn mặt Bách Bạch Hàn cười tươi.

“Anh chị đừng lo, chúng tôi có thể chờ con bé. Miễn con bé và Hàn nhà tôi yêu thương nhau và sống hạnh phúc là được.” Bách Quang Mặc vui vẻ, an ủi bạn mình.

“Nếu vậy thì trong khi chờ, em và Mãn Duyệt sẽ chọn áo cưới và lên kế hoạch trang trí tiệc.” Lữ Mạp Dạ khoát tay Phương Mãn Duyệt hào hứng nói. (Chị đã 37 tuổi nhưng vẫn rất sung :)) )

“Cơ mà tôi nghe nói cháu Dạt Y vừa về nước phải không ? Sao tôi không thấy cháu ?” Bách Quang Mặc hỏi.

“À, xin lỗi anh xui, thằng bé đó không thích tiệc tùng cho lắm vì thế nó đang ở công ty thay tôi hoàn thành một vài việc.” An Cử Tôn trả lời.

(Dạt Y: Cái gì !!! Là ba không cho con đi rồi ép con tới công ty làm việc thay ba mà !!!)

“Cháu thật chăm chỉ, sau này anh dẫn cháu qua đây ăn cơm với gia đình chúng tôi nhé.”

“Sau này làm gì, ngày mai nếu rãnh thì gia đình anh chị qua ăn cơm cùng chúng tôi được không.” Lữ Mạp Dạ.

“Tất nhiên là được chị xui.” An Cử Tôn.

Bách Bạch Hàn nhếch môi cười. Ngày mai là tận số của em rồi vợ à. Anh rất muốn nhìn thấy em bị ba mẹ lôi cổ về rồi đứng trên bục cưới cùng anh.

………………….

Ở sân thượng…

“Ắt xì… Haizzz đây là lần thứ 4 rồi đấy. Không biết ai cứ nhắc mình thế nhỉ ?” An Nhiển Di sờ mũi.

“Hãn Nhi, mình không ngờ bạn lại là người phục vụ riêng của Hàn thiếu gia nha. Bạn thật sướng đó.” Triều La Duệ.

“Không sướng như bạn nghĩ đâu, một ngày mình bị sai vặt mấy chục lần. Không còn hơi nào để thở luôn đấy.”

“Hì, cũng tội cậu nhỉ. Ấy chết, trễ rồi. Mình phải về rồi Hãn Nhi. Gặp cậu sau nhá.” Triều La Duệ vội vã đi.

Sao hôm nay ai cũng bỏ mình đi hết vậy nhỉ ? Nhắc mới nhớ, cũng trễ rồi. Cô nên quay về phòng ngủ một giấc để mai có sức đi học mới được. An Nhiển Di lê bước chân mệt mỏi về phòng.

…………………….

“Alo chị Linh ? Kế hoạch thành công được một nửa rồi. Con mồi của chị thật dễ kết bạn a.” Triều La Duệ nói.

“Em làm tốt lắm Tiểu Duệ, không uổng công chị tin tưởng em. Cứ tiếp tục kế hoạch. Con nhỏ tầm thường đó rồi sẽ buông Hàn yêu của chị ra và nó sẽ phải quỳ lạy van xin chị.” Đầu dây bên kia.

“Chị đừng lo, con đó sẽ sớm quỳ lạy chị và chết trong tay em.” Triều La Duệ vuốt ve cây súng bạc của mình.

“Được, miễn em giật Hàn lại cho chị thì em muốn xử con đó như thế nào thì tùy em thôi.” Linh Linh nở nụ cười ma quái.