Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 65: Ngoại truyện 5 : Cảnh xuân trong phòng tắm




"Thiếu gia, thiếu phu nhân. Sao về sớm vậy?" Đang dọn dẹp phòng khách, thím Trần thấy vẻ mặt Lăng Thiên u ám đang kéo Hạ Tử Di sắc mặt tái nhợt đi vào cũng sợ hết hồn. Bây giờ mới buổi trưa, sao bọn họ lại về? Hơn nữa nhìn tình hình có chút không ổn!

Nhưng đáp lại thím Trần chính là tiếng đóng cửa mạnh mẽ phát ra từ trên lầu.

"Lăng Thiên, anh buông em ra. Lạnh quá!" Một mạch kéo cô về phòng,Lăng Thiên kéo cô vào phòng tắm. Nước lạnh như băng từ vòi hoa sen xối xuống, ướt tóc của cô, ướt cả quần áo của cô.

"Buông ra thì sao có thể giúp em rửa sạch sẽ đây? Nói cho tôi biết, anh ta còn đụng em chỗ nào?" Người đàn ông tức giận thả vòi nước ra, không ngừng chà xát toàn thân cô, động tác vừa nhanh vừa đau.

"Anh ấy không có đụng đâu cả."

"Từng nơi trên người em, mỗi một cọng lông, sợi tóc đều là của tôi. Tôi không cho phép người đàn ông khác chạm vào em.. Có nghe hay không? Trả lời tôi!" Cảm xúc đã rối loạn rồi, không thể bình tĩnh lại. Bàn tay điên cuồng, không hề tiết chế sức lực rơi vào trán cô, bả vai, bụng, thậm chí còn có nơi mắc cỡ kia: "Nơi này, còn có nơi này, đều là của tôi."

"Tại sao anh lại vô lý như vậy? Vì sao không cho anh ấy chạm vào tôi?" Nước lạnh như băng khiến đầu Tử Di càng thêm đau, cô không có ý định cãi vả với anh nữa, mà hai chân cô như nhũn ra, cứ như vậy ngã vào trong vòm ngực ướt dầm dề của anh. Trên gương mặt đầy nước mắt.

"Có phải em muốn quay lại với anh ta không? " Bàn tay vốn còn đang tàn sát bừa bãi trên người cô khi thấy thế thì dừng lại. 

"Sao anh vẫn luôn như vậy? Sao phải hỏi tôi như vậy? " Nước mắt lại tuôn rơi không ngừng.

Nhìn cô như vậy, khiến Lăng Thiên có một loại cảm giác thở không nổi. Cô nói như vậy là sao đây? Chẳng lẽ cô muốn quay lại với hắn nên mới không trả lời anh? Tại sao mỗi lần hỏi cô đều không có trả lời?

Lăng Thiên dừng mọi động tác lại.

Hạ Tử Di ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn anh. Bình thường luôn cắt tỉa chỉnh tề, nhưng sợi tóc dài theo dòng nước mà rũ xuống, khiến cho ngũ quan của anh dịu đi không ít. Nhưng nhiều năm như vậy giữa bọn họ luôn có một loại chân tình như gần như xa làm cô không cách nào mà chú ý anh thật tốt, nhưng dù sao thì từ trên người con trai, cô vẫn có thể tìm được những đặc điểm nhỏ của anh …

Nhưng bây giờ chính anh, đôi mắt đen như mực đang lóe ra tình cảm, như muốn cô chìm ngập vào trong đó. Cô không biết nên trả lời như thế nào... Cô không biết mình có yêu Lăng Thiên không!

"Đừng khóc... Có được không?" Hầu kết của anh chuyển động lên xuống, ngón tay mảnh khảnh chầm chậm lau nước mắt cho cô.

"Em là của anh, về sau không cần gặp hắn nữa có được không? Di Di.. em là của một mình anh!"

Lăng Thiên ôm chặt lấy cô. Một nụ hôn kịch liệt mang theo ham muốn nồng đậm mút miệng nhỏ của cô, lúc cô hé mồm khẽ thở thì đầu lưỡi tiến vào thăm dò, liếm khoang miệng ướt át. Bắt được cái lưỡi né tránh, mạnh mẽ dây dưa.

"Ưm......" Môi cô trong miệng anh cúi đầu gọi, đầu lưỡi mềm nhũn đáp lại sự dụ dỗ của anh, lấy cách thức hồi báo anh thích nhất đáp lại anh.

Thật ra thì cô thích anh ôm, thích anh vuốt ve, thích anh hôn sao? Thật sâu trong cái tình cảm đó ẩn chứa sự lưu luyến. Hôn, là sự tiếp xúc giữa linh hồn và linh hồn của những người yêu nhau.

Nếu như, tình không sâu đậm, yêu không si mê, làm sao lại có nụ hôn nồng nhiệt đến thế?

Tử Di biết, tim của mình rung động! Lần đầu tiên vì anh mà rung động!

"Xoạt" một tiếng, là tiếng quần áo bị xé mạnh ra, ngay sau đó một giọng nữ nũng nịu, yêu kiều vang lên: "Em lạnh!"

"Anh sẽ làm em nóng lên!" Giọng nam trầm mang theo tình dục vang bên tai cô.

Cô trừ chấp nhận thì cũng không thể làm gì. Tức giận đã không còn, đau lòng đã không còn, chỉ còn lại tình ý tràn đầy, trầm luân lại trầm luân!

Khi Hạ Tử Di từ trên giường tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh đã không còn ở đây. Đưa tay sờ gối đầu bên cạnh đã sớm không có nhiệt độ. Anh đi ra ngoài lúc nào?

Vừa nghĩ tới “trận chiến” kịch liệt từ giữa trưa kéo dài đến xế chiều kia khiến khuôn mặt cô vừa tỉnh dậy đã nóng lên. Từ phòng tắm đến ghế sa lon rồi về trên giường, bọn họ tựa như hai con dã thú đói khát nhau, thân thể cũng không tách ra....... Trời ạ, hành vi của bọn họ cực kỳ giống dã thú! Không ngừng tìm kiếm cực hạn trong thân thể đối phương.

Cũng may, hôm nay không phải là cuối tuần, nếu không Lăng Vũ Phong nhất định sẽ ở ngoài cửa kêu hô ngất trời. A! Nghĩ đến đây, Hạ Tử Di mới nhớ tới phải đi đón con trai, có phải là trễ quá không?

Vội vội vàng vàng muốn đứng lên mặc quần áo, kết quả chân nhũn ra, cả người té xuống đất. Thì ra là buông thả dục vọng đáng sợ như vậy, cô đã không có hơi sức bò dậy, eo nhức mỏi, bắp đùi bắp chân đau nhức như vừa chạy marathon xong, bị lạm dụng quá độ rồi. Thật là đáng hận, rõ ràng người dùng sức không phải là cô, tại sao chịu khổ ngược lại là cô?

"Mẹ...mẹ rốt cuộc muốn ngủ đến khi nào?" Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một thân thể nho như đầu xe lửa chạy như bay tới.

"Bảo bối? Ai đón con về?" Tử Di kinh ngạc nhìn con trai, may là mới vừa mặc quần áo vào, nếu không bị con trai thấy thì phiền phức lắm.

"Ba đón con! Mẹ, nhanh một chút đi, bụng con đói lắm!" Sau khi ba đón về bảo cậu chờ mẹ tỉnh lại rồi cùng nhau ăn cơm, sau đó liền đi ra ngoài.

"Vậy sao con không ăn trước?" Tử Di nắm tay nhỏ của con trai cùng ra khỏi phòng. Là anh đón con về sao? Cuối cùng là cô đã ngủ bao lâu?

"Một mình con ăn cơm rất nhàm chán!" Thím Trần đã sớm nấu xong thức ăn rồi, nhưng mà cậu không thích ăn cơm một mình.

"Vậy ba đâu?"

"Ba nói ba có chuyện phải đi ra ngoài, về trễ một chút!" Lăng Vũ Phong đã hỏi ba chuyện gì, nhưng ba không nói cho cậu biết. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn biết.

"À!" Khi nghe con trai nói anh ra ngoài, lòng cô dường như có chút cảm giác mất mác.

......

"Chú Lục... Cháu phải về Luân Đôn! Chú có thể giúp cháu đem cổ phần của cháu chuyển hết cho Lăng Thiên không? "

"Hạo Vũ... Cháu hà tất phải làm vậy sao? Nếu cháu ở đây chú sẽ giúp cháu trở thành chủ tịch Lăng thị! "

Lão Lục là cổ đông lớn của Lăng thị. Trước đây không phải Lăng Hạo Vũ muốn trở thành chủ tịch sao? Bây giờ lại muốn đi Luân Đôn?

"Cảm ơn chú... Cháu đã nghĩ kỹ rồi! Cháu phải về Luân Đôn! Mọi chuyện ở đây xin nhờ chú vậy! "

"Vậy... Nếu cháu đã quyết định thì chú cũng không ngăn cản nữa! Nhưng mà cháu nhớ...phải về thăm chú và lão Lăng kia... Nếu không ông ta lại trách móc chú! " lão Lục vỗ vai Lăng Hạo Vũ rồi cười nói.

"Vâng, chú Lục! "

Sau khi Lăng Hạo Vũ rời khỏi Lục gia...

"Tư Kỳ, tôi đã hoàn thành tâm nguyện của em... Em và Thiếu Đường có thể yên tâm rồi! " lão Lục nhìn vào tấm hình trên bàn.

~~~~*~~~~

Buổi tối...

Trong căn phòng cao cấp của Bar Night. Ba người đàn ông đang ngồi cùng nhau. Từ lúc vào đến giờ Lăng Thiên hoàn toàn không mở miệng nói nửa lời.

Chu Đức Thành và Dương Hiểu Phàm nhìn nhau rồi lại ra hiệu cho người kia nói trước. Cuối cùng người mở miệng vẫn là Chu Đức Thành.

"Thiên...cậu gọi bọn tôi ra đây...không phải là vì chuyện của Lăng Hạo Vũ chứ?"

Lăng Thiên tâm trạng lần trước không phải là tỏ ra bình thường sao? Sao giờ lại lôi kéo anh và Dương Hiểu Phàm đến đây uống rượu chứ?

"Phải, là vì anh ta.."

"Cậu nói cái gì? Lăng Hạo Vũ quay lại rồi? " Dương Hiểu Phàm khi nghe Lăng Thiên nói thì mới lên tiếng.

"Ừm... Lần trước tôi và Thiên gặp hắn ở nhà hàng gần bệnh viện! "

"Lăng Hạo Vũ đã trở lại... Các cậu nói xem...tôi có nên buông tay không? " Lăng Thiên mệt mỏi nói. Trong cuộc chiến này anh là kẻ thua cuộc! Nên rút lui thì hơn!

"Thiên...cậu đang nói cái gì vậy? Lăng Thiên trước đây đâu rồi? Anh ta mới chỉ như vậy mà cậu muốn bỏ cuộc sao? Từ khi nào cậu trở nên hèn nhát như vậy? "

Nghe Lăng Thiên nói mấy lời của kẻ chấp nhận thua cuộc này khiến Chu Đức Thành vô cùng tức giận! Bạn của anh từ khi nào lại trở nên như vậy?

"Này... Đức Thành! Cậu bình tĩnh đã...có gì từ từ nói không được sao?" Dương Hiểu Phàm thấy một màn trước mắt liền can ngăn Chu Đức Thành.

"Vậy... Các cậu nói tôi phải làm sao? "

"Lăng Thiên... Khoan đã! Là Hạ Tử Di nói cô ấy muốn quay lại với Lăng Hạo Vũ sao?" Dương Hiểu Phàm nói.

"Cô ấy từ trước đến giờ vẫn luôn không có dành tình cảm cho tôi! Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có được tình cảm của cô ấy... Ngay từ đầu tôi đã là người thua cuộc rồi... " Sự thất bại hiện lên rõ ràng trên gương mặt Lăng Thiên. Nếu biết cuối cùng kết quả như vậy anh đã không cưỡng ép cô ngay từ đầu.

"Nếu cô ấy không nói thì sao cậu biết mình thua Lăng Hạo Vũ chứ? Tôi nghĩ cậu nên để cô ấy lựa chọn giữa cậu và anh ta..!"

"Cậu nói vậy là sao?" Lăng Thiên có vẻ không hiểu những gì Dương Hiểu Phàm nói.

"Có nghĩa là như thế này.... " Dương Hiểu Phàm gọi một cô phục vụ quán bar tới.

Dương Hiểu Phàm lại nghĩ đến một ý kiến hay. Dùng cách này có thể cứu được bạn anh.