"Di Di, mở cửa." Lăng Thiên kéo tay cầm cửa. Nhưng bên trong một chút đáp lại cũng không có.
"Có chuyện gì mở cửa cho anh vào lại nói được không?" Bị giam ở bên ngoài, anh lại không biết tình hình của cô, chỉ biết càng ngày càng lo lắng. Nhưng đáp lại anh vẫn là sự yên lặng.
Cô lại thành công làm anh tức giận.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ chung sống mặc dù không tính là tốt, nhưng cũng không giống như bây giờ, khiến anh cảm thấy bất lực.
"Thím Trần, đi lấy chìa khóa lên!" Lăng Thiên phiền não mở miệng. Mấy ngày nay anh bề bộn nhiều việc, mấy chi nhánh công ty nước ngoài thành lập có mấy đơn đặt hàng lớn cần anh xử lý, mỗi ngày bận rộn ngay cả thở cũng tạm bợ.
Nhưng vì có thể có thời gian ăn cơm cùng cô, anh hết sức đem tất cả công việc khẩn cấp xử lý hoàn tất trong ngày, mỗi một dây thần kinh trên người cũng căng thẳng. Hôm nay anh một lần nữa từ hội nghị khẩn cấp chạy trở về còn phải đối mặt với việc cô không cho anh vào phòng, đừng nói anh vốn tính tình không tốt, coi như đàn ông tính tình khá hơn nữa chỉ sợ cũng vui không nổi!
Mặc dù anh thật sự rất không muốn tức giận với cô, anh đã hết sức đè nén bản thân, bởi vì anh tức giận không phải là chuyện cô có thể tiếp nhận được, anh biết mình nhất định sẽ làm tổn thương cô. Nhưng cô lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến sự chịu đựng của anh.
"Thiếu gia, tôi đã thử qua, không mở được!" Thím Trần cẩn thận mở miệng nói. Vừa rồi sau khi gọi điện thoại cho thiếu gia, bà vẫn không yên lòng, cho nên đã cầm cái chìa khóa đi lên, nhưng không biết làm sao mở không ra!
"Hạ Tử Di.. mở cửa! Nếu như anh đếm tới ba em không mở, anh lập tức gọi phòng an ninh đem máy ghi hình lên." Lăng Thiên đấm mạnh lên vách tường
Quả đấm nặng nề khiến tia máu nhạt rỉ ra từ trên tay anh, thế mà anh lại không cảm giác được đau đớn. Không thấy được tình hình của cô làm cho lòng của anh rất loạn, đã không còn bận tâm đi lo đau đớn trên thân thể.
"Một, hai......" Chữ “Ba” còn chưa nói, cửa đột nhiên mở ra, Tử Di xuất hiện ở trước mặt anh, trên mặt tái nhợt mà tiều tụy, hơn nữa mắt của cô cũng sưng đỏ. Lăng Thiên biết cô nhất định là khóc cả buổi chiều, anh giật mình, trong mắt cô rõ ràng có lạnh nhạt và xa cách, hình như còn mang theo hận thù.
"Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Anh ý bảo thím Trương lui ra sau đó, ôm cô đóng cửa phòng lại.
"Không nên đụng vào tôi!" Cô hung hăng nhìn chằm chằm tay của anh, giống như sự đụng chạm của anh là không thể chấp nhận. Cũng không muốn cùng anh ta sống chung một phòng.
"Hạ Tử Di, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, rốt cuộc em muốn nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?" Lăng Thiên lần đầu tiên cảm thấy nhức đầu. Người phụ nữ này, đừng xem hình dáng nhỏ yếu của cô lúc nào cũng có thể bị gió thổi, nhưng mà tính tình ngang ngược trong xương tủy không thể thua kém với bất kỳ ai. Nếu như không phải là nhìn thân thể cô bây giờ, anh thật sự muốn tàn nhẫn mở đầu óc cô ra, xem thử rốt cuộc bên trong đang chứa cái gì.
"Anh có thể tránh ra. Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi." Cảm giác chua xót trong mắt khiến cô như mất khống chế, thét lên rồi dùng sức vung mạnh cổ tay bị anh nắm ra.
"Bẩn thỉu??" Tính tình của anh lần nữa bị kích động, anh ôm cô áp trên cửa phòng, bắp đùi có lực cũng đè ép cô thật chặt không để cho cô giãy giụa nữa, sợ sẽ động đến đứa nhỏ trong bụng.
"Đúng! Đừng dùng bàn tay đó chạm vào tôi! Chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm! "
"Ghê tởm! Được... Tôi sẽ cho em thấy như thế nào gọi là ghê tởm! " Lăng Thiên nâng cằm nhỏ ngang ngược của cô lên, dùng sức chặn lên môi của cô, ở môi cô dùng sức đè ép, liếm láp, đầu lưỡi thô bạo thăm dò vào trong miệng cô mạnh mẽ cuốn đầu lưỡi của cô lên, ngang ngược đòi hỏi.
Nụ hôn này tràn đầy bạo lực, thô bạo cùng tức giận, khiến cô cảm thấy khó chịu tột cùng! Không chút nghĩ ngợi, dùng sức cắn đầu lưỡi ở trong môi cô, mùi máu tươi mặn tràn ra trong miệng hai người.
Lăng Thiên đau hừ một tiếng, rốt cuộc buông kiềm chế với cô ra, đưa tay quẹt qua khóe miệng, máu đỏ tươi chảy xuống. Người phụ nữ này thật là độc ác, lại dùng thêm chút sức nữa sẽ cắn đứt lưỡi anh sao? Trở về cũng không nói lời nào đã bày cái sắc mặt này với anh. Xem ra anh thật sự đã nuông chiều cô quá lâu, lâu đến mức cô quên mất anh là gì của cô rồi.
"Hạ Tử Di... Em đừng quên tôi là gì của em! Em có cần tôi nhắc lại không? " Giọng nói của anh lạnh lùng, mang đầy nguy hiểm.
Hạ Tử Di nhắm mắt lại không nhìn anh, cũng không muốn nhìn. Vừa nhìn thấy anh, căm giận trong lòng cô sẽ không nhịn được phát tiết ra. Cô khổ sở, cô rối rắm, cô không biết làm sao, nên làm thế nào mới phải! Anh đã có con cùng người khác!
Cô nhắm mắt lại cảm giác giống như muốn anh ngăn cách ở bên ngoài, khiến Lăng Thiên cảm giác đầu mình bốc lửa. Rốt cuộc lại vì chuyện gì mà ầm ĩ với anh đây?
Lăng Thiên buông cô ra, con mắt sắc bén nhanh chóng nhìn một vòng gian phòng, trừ cái gối bị ném xuống đất kia..., còn có......
Anh rất nhanh liền phát hiện kia trên ghế sa lon trước mặt bàn thấp nhỏ chính là quả cầu thủy tinh màu hồng số lượng có hạn, tinh xảo đến lòng người sinh ra trìu mến cùng một lá thư. Anh cất bước tiến lên, nhặt trang giấy đầy chữ kia lên.
"Không được!" Tử Di hốt hoảng, xông tới muốn cướp bức thư về. Là cô sơ sót, lúc từ nhà hàng về cô chỉ khóc mà không chú ý đến bức thư Lưu Minh gửi.
Mấy trang giấy trên tay anh rất nhanh đã được đọc xong, sự việc cũng lập tức sáng tỏ.
Khinh thường ném tờ giấy xuống, Lăng Thiên lạnh lùng khẽ hừ:
"Xem ra Lưu Minh nhanh hơn tôi tưởng! Anh ta vẫn còn hy vọng với em!"
"Chuyện đó không liên quan đến anh" Tử Di cúi người muốn lấy lại đồ, nhưng có người nhanh hơn cô một bước.
"Anh ta còn sống... Em rất vui phải không? Muốn đợi anh ta đến đưa em đi sao?"
"Anh ấy chỉ tặng quà sinh nhật cho tôi... Hoàn toàn không liên quan đến chuyện anh đang nói! "
"Quà sinh nhật? Em thích những thứ như thế này sao? Hay là thích ở chung một chỗ cùng hắn? " Lăng Thiên ném quả cầu thủy tinh kia xuống đất. Mọi thứ vỡ tan tành.
"Anh... " Nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà, nước mắt Hạ Tử Di không cầm được mà rơi xuống " Phải! Tôi thích món quà này... Rất thích! Anh dựa vào cái gì mà đập vỡ nó? Còn anh..đã tặng tôi cái gì? Anh tặng tôi những câu nói khiến tôi tổn thương sao?"
"Không chỉ anh tặng... Mà tình nhân của anh cũng đã tặng tôi một thứ quý giá! Nhờ nó mà tôi biết được bộ mặt thật của anh!"
"Em nói cái gì? Ai là tình nhân của tôi? Bộ mặt thật của tôi là cái gì? " Anh giữa chặt vai cô.
"Tôi đang nói cái gì thì anh phải là người rõ nhất chứ? Anh định bày ra bộ mặt này cho ai xem đây? Tôi còn tưởng anh quan tâm mẹ con tôi... Thì ra chỉ là giả tạo! " Nước cô rơi ngày càng nhiều hơn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "
"Tôi muốn ly hôn... Mọi thứ đã chuẩn bị xong! Anh chỉ cần ký tên vào là được! "
Lời Hạ Tử Di thốt ra khiến cơn lửa giận trong lòng Lăng Thiên không kiềm chế nổi! Cô muốn ly hôn... Vừa biết tin Lưu Minh còn sống liền muốn ly hôn! Đâu có dễ như vậy được chứ?
"Em nói cái gì?? Ly hôn? Em đừng mơ tưởng tôi sẽ ký... Em đừng hòng quay về bên Lưu Minh! " Lăng Thiên tức giận đi ra khỏi phòng, không quên đóng thật mạnh cửa lại.
Hạ Tử Di đau đớn ngồi bệch xuống nền nhà.
-----
11h khuya... Hạ Tử Di vẫn còn chưa ngủ. Cô vẫn không biết mình còn lưu luyến gì ở nơi này mà không nỡ đi!
"Không được... Phải hạ quyết tâm rời đi thôi, người ta không cần mình nữa!"
Nghĩ vậy, cô mở cửa đi ra ngoài không quên mang theo chìa khóa cổng. Vừa an toàn ra khỏi cổng thì một chiếc xe màu đen chạy đến. Từ trên xe hai người đàn ông to cao đi về phía cô. Chưa biết chuyện gì xảy ra thì Tử Di đã bị họ bịt miệng lại....