Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 4: Về Lăng gia (2)




Thấy Hạ Tử Di đi về phía chiếc xe, A Nhất vội chạy đến mở cửa.

“Phu nhân! Mời“. Nhưng Hạ Tử Di lại đi thẳng đến chỗ xe của mình mà không thèm đếm xỉa gì đến hắn. Khi đến gần chiếc xe của mình, bỗng có bàn tay ai đó nắm tay cô.

“Phu nhân à! Chủ tịch nói tôi tới rước cô...chứ không phải để cô tự lái xe!”

Cô ngạc nhiên: “Tôi nói là mình sẽ theo anh về làm phu nhân gì đó sao? Không đời nào?“. Nghe cô nói thế hắn bắt đầu thay đổi thái độ.

“Phu nhân à...đừng để tôi phải làm tổn thương cô!”

“Tôi sẽ không đi đâu!! Phiền anh tránh đường? “. Cô vẫn kiên quyết với quyết định của mình.

“Được! Vậy tôi cũng xin lỗi phu nhân!!“. Vừa dứt lời cô đã bị ai đó đánh vào phía sau gáy bất tỉnh. Hắn đem cô lên xe rồi trở về biệt thự Lăng gia.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại một ngôi nhà hoang cách xa thành phố. Lưu Minh từ từ mở cửa bước vào.

. Đằng sau tiếng vỗ tay là một người đàn ông. Không ai khác đó chính là Lăng Thiên.

“Chào mừng ông trùm Lưu Minh đã tới đây? Sao? Ngạc nhiên lắm phải không? Vì người bắt cóc vợ tương lai của mày là tao chứ gì? “

“Tử Di đang ở đâu? Tao muốn gặp cô ấy!!! “. Lưu Minh không giữ được bình tĩnh nói.

“Được! Nếu đã nôn nóng như vậy thì tao sẽ cho mày gặp!! Đem cô ta ra đây?“. Từ trong phòng, hai tên vệ đưa một cô gái ra ngoài. Thoạt nhìn thì thấy đầu tóc bù xù, tay chân bầm tím, người vô cùng xanh xao. Không thể kìm lòng, Lưu Minh chạy đến chỗ cô gái kia.

“Tử Di! Tử Di!“. Chợt bị hai người thuộc hạ của Lăng Thiên ngăn lại.

“Đừng vội! Tao còn chưa tính sổ với mày mà! “. Trái ngược với Lưu Minh, Lăng Thiên vẫn vui vẻ, từ tốn.

Bị thuộc hạ giữ hai bên, Lưu Minh chỉ biết đưa mắt nhìn người con gái trước mặt đang chịu đau đớn.

“Mày muốn gì thì nói mau đi! Đừng vòng vo nữa!!! “

“Ok! Đơn giản thôi... Tao muốn mày phải trả giá cho những gì cha mẹ của mày đã làm...với gia đình tao!”

“Trả giá sao? Trả giá cái gì chứ??? “

“Mày không nhớ...hay là cố tình không nhớ? Mười lăm năm trước cha mày đã chính tay giết chết cha mẹ của tao...chỉ vì một vụ làm ăn! Mày đã nhớ ra chưa? “. Lăng Thiên tức giận nói.

“Đó là do cha mẹ của mày đã phản bội tổ chức! Muốn lấy tiền cao chạy xa bay!”

Nghe những lời biện minh của Lưu Minh, Lăng Thiên càng tức giận hơn. Ký ức ngày hôm đó cứ ùa về: “Phản bội??? Tao không tin! Sao gia đình mày không nghĩ là người khác muốn hãm hại cha mẹ tao? Mà chỉ vội kết luận rồi giết họ???”

“Vậy còn anh hai của tao thì sao??? Anh ấy đã phạm tội gì mà mày đánh gãy chân anh ấy??? “. Lăng Thiên nói tiếp.

“Tao không hề đánh gãy chân Lăng Nghị! Là do hắn... “. Chưa nói xong, đã bị Lăng Thiên ngắt lời.

“Là do anh ấy yêu Lưu Minh Hà sao??? Mày định nói anh tao không xứng đáng có được tình yêu của em gái mày đúng không... Nên mày đã làm vậy với anh ấy!!! “

“Không?... “

“Không cần nói nhiều nữa!!! Hôm nay mày phải trả giá những gì gia đình mày nợ tao!“. Vừa dứt lời, Lăng Thiên lao tới đánh Lưu Minh. Nhưng Lưu Minh vẫn đứng im để Lăng Thiên đánh mình. Tất cả chỉ vì anh không muốn thấy Hạ Tử Di bị hành hạ. Lưu Minh cố gắng nói.

“Nếu như vậy... mày thả Tử Di ra...được không? Đây là...ân oán..giữa tao và mày! Cô..ấy...không có tội! “. Lưu Minh ra sức cầu xin Lăng Thiên tha cho người mình yêu.

Buông Lưu Minh ra, Lăng Thiên nói tiếp: “Tha cho Hạ Tử Di? Được thôi! Nhưng tao muốn.... Mày phải sống cuộc đời tàn phế giống như anh tao? Thì mày mới nếm trải mùi vị đau khổ, cảm giác bị người ta ruồng bỏ!! “

“Mày... “

“Sao?? Sợ rồi ư???”

“Mày chắc chắn sẽ thả...cô ấy? “. Lưu Minh vẫn chưa tin rằng Lăng Thiên sẽ thả Hạ Tử Di ra.

“Chắc chắc!!! “

“Được! Bây giờ mày muốn làm gì tao cũng được hết!!! “. Cuối cùng Lưu Minh phải nói ra những lời này. Đơn giản là vì anh yêu Hạ Tử Di. Nghe thấy Lưu Minh nói, Lăng Thiên vô cùng hài lòng. Tay cầm cây sắt đánh liên tục vào chân Lưu Minh. Anh ngã gục xuống đất.

“Aaaaaaaaaaa”

“Bây giờ mày...đã hiểu cam giác đau đớn mày đã từng làm với anh tao chưa? “. Nở một nụ cười, Lăng Thiên quay đi, không quên mang theo cô gái kia.

(Bật mí với các độc giả là cô gái kia chỉ là thuộc hạ của Lăng Thiên thôi không phải nữ chính của chúng ta đâu!!! Vì đeo mặt nạ da nên Lưu Minh không biết thôi! Nữ chính của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn! Hihi ai bị lừa thì cho au xin lỗi nha!)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trở về nhà với dáng vẻ mệt mỏi, Lăng Thiên ngồi xuống ghế sofa hỏi.

“Đón Tử Di về chưa? “

“Dạ... Chủ tịch... Phu nhân...đang ngủ trong phòng! “- A Nhất trả lời.

Ngạc nhiên khi nghe A Nhất nói, Anh hỏi lại: “Sao lại ngủ?? Cô ấy bệnh à! “

“Không thưa chủ tịch!! Phu nhân không chịu đi nên tôi dùng cách để cô ấy ngủ! “

“Ừm! “. Giọng nói mang vẻ hài lòng, Lăng Thiên đi thẳng lên phòng mình. Bước đến bên chiếc giường, anh đang ngắm nhìn người con gái đang ngủ say. Đó là người con gái bấy lâu nay anh chờ đợi. Lăng Thiên từ từ cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô. Môi cô thật ngọt! Không thể kìm chế được anh dùng lưỡi cạy răng cô ra, từ từ chiếm đoạt khoang miệng

“Ưm”.Đang ngủ đột nhiên bị mất khí oxi, cô khó chịu kêu lên. Biết cô sắp tỉnh, anh tiếc nuối rời đôi môi cô ra rồi vào phòng tắm.

Tắm xong anh lên giường ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ.

----------------------------------------------------

Mấy nàng thấy au viết đoạn cuối được không???