Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 34: Anh là..... Tổng giám đốc?




"Tử Yên! Cô ra đây làm gì vậy? " Hàn Quân Dật sau một hồi tìm kiếm đã tìm ra chỗ mà Hạ Tử Yên nói.

"Anh tới rồi!! " Hạ Tử Yên quay lại nhìn Hàn Quân Dật. Trên tay đang cầm một lon bia

"Này! Sao cô lại uống bia?? " Hàn Quân Dật giật lấy lon bia từ tay cô. Hạ Tử Yên không vui hét lên

"Anh đưa đây!!! "

"Tôi không đưa!.... Tại sao cô lại uống bia? "

"Đưa cho tôi..." Sau một hồi vất vả nài nỉ, cô quay sang lấy một lon bia khác.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?? Sao cô lại ra đây uống bia một mình?? "

"Anh uống không? " Hạ Tử Yên không trả lời câu hỏi của anh mà lại nói sang chuyện khác.

"Tôi không uống!!...... Này..cô khóc sao?" Hàn Quân Dật ngồi xuống bên cạnh Tử Yên. Lúc này, anh mới thấy khuôn mặt ướt đẫm của cô.

"Đâu có!! Tôi...đâu có khóc? "

"Có chuyện gì..... Cô kể tôi nghe được không? " Hàn Quân Dật cảm thấy khó chịu khi nhìn Hạ Tử Yên rơi nước mắt. Cảm giác này là gì vậy?

"Anh....đã từng yêu ai chưa? "

"Tôi.....chưa!..... Nhưng tại sao cô hỏi tôi chuyện này??"

"Hả? Anh như vậy mà chưa từng yêu ai?" Cô hơi ngạc nhiên

"Tôi làm sao?"

"Anh đẹp trai, nhiều tiền,.....lại còn tốt bụng..... Tôi không tin....anh chưa...có bạn gái!"

"Thật sao??" Hàn Quân Dật đột nhiên cảm thấy rất vui. Cô ấy nói mình đẹp trai, tốt bụng?

"Ừm... "

"Vậy....cô đã có người yêu chưa? " Hàn Quân Dật nhân cơ hội này hỏi cô. Anh rất mong cô trả lời là chưa có?

"Tôi....! Không biết... "

"Sao lại không biết! "

"Vì....anh ấy phản bội tôi! Như vậy có tính là người yêu không?"

"Phản bội cô?? Là vì lí do này nên cô mới uống bia?? " Hàn Quân Dật đã hiểu ra mọi chuyện. Cô đã có bạn trai Nhưng tại sao anh lại cảm thấy không vui?

"...." Hạ Tử Yên chỉ im lặng, nước mắt lại rơi.

"Đừng khóc!" Anh vòng tay ôm cô vào lòng. Không hiểu sao anh lại muốn bảo vệ người con gái này? Là vì anh thích cô??
~~~~~~~**~~~~~~

"Thiếu phu nhân.... Cô ăn đi! Cái này rất tốt cho thai nhi! Là thiếu gia đặc biệt nói tôi làm cho cô!!"

"Anh ta nói thím làm? " Lăng Thiên là đang quan tâm cô sao? Không thể nào? Chỉ là vì đứa con trong bụng nên anh ta mới đặc biệt tốt với cô như vậy!!

"Dạ.....thiếu gia còn nói....thiếu phu nhân cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đợi thiếu gia về! "

"Ở trong phòng?.... Được rồi.... " Rốt cuộc cô cũng đã chắc chắn là Lăng Thiên chỉ quan tâm đứa trẻ. Muốn cô ở trong phòng là vì muốn tốt cho thai nhi! Nhưng tại sao cô lại để ý tới việc Lăng Thiên có quan tâm mình hay không? Thật buồn cười!!
~~~~~~***~~~~~

Bệnh Viện....

"Lão gia.....ông tỉnh rồi? " Quản gia Trương đi đến cạnh giường bệnh của Lăng Thiếu Đường.

"....Sao..tôi lại...ở đây? "

"Lão gia không nhớ gì sao? Ông bị ngất xỉu trong phòng.... nên tôi đưa ông tới đây!!"

"Vậy à?"

"Lão gia có cần gì không để tôi đi lấy? "

" Không cần đâu lão Trương.... cảm ơn ông!! "

"Lão gia....có gì đâu mà phải cảm ơn! Đây là việc tôi nên làm!!" lão Trương mỉm cười nói với Lăng Thiếu Đường.

"Đây là.... Do ai đem tới? " Lăng Thiếu Đường chỉ vào giỏ trái cây trên bàn hỏi.

"Dạ.... Là do thiếu gia mang tới! Nhưng cậu ấy chỉ đem đến rồi rời đi!"

Nghe đến giỏ trái cây là do đứa con bất hiếu này đem tới, Lăng Thiếu Đường lại nổi giận.

"Lão Trương!! Đem nó vứt đi!!! "

"Ơ.....nhưng lão gia.... Sao lại vứt đi? " lão Trương vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi nói vứt là vứt!! Không cần lí do!! " Lăng Thiếu Đường dùng vẻ mặt đáng sợ nhìn về phía lão Trương.

Lão Trương làm ở Lăng gia đã hơn 30 năm nay. Mọi việc trong nhà ông đều biết rõ, nhưng không hiểu tại sao hôm nay thái độ của lão gia lại như vậy? Không lẽ ông vừa về quê một tuần mà đã xảy ra chuyện gì sao??

"Lão Trương.... còn không mau vứt nó đi! Hình như tôi đối tốt với ông quá rồi nhỉ??"

"Dạ lão gia.... Tôi vứt ngay! " lão Trương run run bước đến bên bàn cầm giỏ trái cây lên đi ra bên ngoài.
~~~~~*~~~~~

"Ưm....đau đầu quá! " Hạ Tử Yên lấy tay day day thái dương mắt từ từ mở ra.

"Hả 9h rồi?? " Hạ Tử Yên mở to mắt nhìn đồng hồ treo tường. Thôi chết rồi? Hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn xin việc nhưng lại trễ thế này!! Làm sao bây giờ??

Cô chạy nhanh vào làm VSCN rồi bắt taxi đi thẳng đến công ty.

Tập Đoàn PAIG (Ping An Insurance Group)

"Em chào chị..... Cho em hỏi..... buổi phỏng vấn đã kết thúc chưa chị?"

"Vừa kết thúc khoảng 15 phút.... Mà cô đi phỏng vấn à? " cô tiếp tân nhìn Hạ Tử Yên nói

" Dạ hôm nay em tham gia phỏng vấn..... nhưng em đến hơi trễ!!" Hạ Tử Yên gượng cười nói.

"Buổi phỏng vấn đã kết thúc rồi!.... nên cô hãy đi xin việc ở công ty khác đi!!" cô tiếp tân chỉ nói một câu rồi quay đi làm việc của mình.

"Chị à? Chị giúp em được không? Vì có chút chuyện nên em tới trễ..... Thật sự là em không cố ý.... "

" Tôi nói rồi....buổi phỏng vấn đã kết thúc! Tôi không thể giúp cô được? Cô về đi!!" Cô tiếp tân nhìn Hạ Tử Yên với vẻ bực mình.

"Chuyện gì vậy? " Một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau cô.

"Dạ.....chào tổng giám đốc! Không có chuyện gì đâu ạ? Chỉ là cô ấy đến phỏng vấn trễ thôi..... nhưng mà tôi đã nói cô ấy về rồi! Không làm phiền giám đốc đâu??"

' Tổng Giám Đốc?? đúng rồi mình phải xin tổng giám đốc! ' một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hạ Tử Yên. Cô vội quay người lại đối diện với chủ nhân của tiếng nói lúc nãy.

"Hàn Quân Dật?? Sao lại là anh?? ". Hạ Tử Yên mở to mắt nhìn người đối diện " Đừng nói anh là tổng giám đốc??? Vậy còn việc anh làm bác sĩ thì sao??"

"Tôi là tổng giám đốc PAIG! ..... Và cũng là bác sĩ!! " Hàn Quân Dật khẳng định.

"Hả?? Anh....anh.....là tổng giám đốc? "

"Đúng!.... Cô muốn phỏng vấn thì theo tôi!" Hàn Quân Dật đi thẳng đến thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

"Cô nhìn kìa! Tổng giám đốc.... Nói cô ta đến phòng mình phỏng vấn? "

"Tổng giám đốc để ý cô ta à? Sao cô ta hên như vậy chứ? "

Bao nhiêu lời bàn tán cùng ánh mắt hình viên đạn đổ dồn về phía cô. Hạ Tử Yên bước nhanh vào thang máy.

   Văn Phòng Tổng Giám Đốc ...

"Cô ngồi đi! Đưa hồ sơ cho tôi!!"

Cầm hồ sơ của Hạ Tử Yên trên tay, Hàn Quân Dật nở một nụ cười nhìn cô.

"Gì vậy? Tôi....không được nhận à?" Hạ Tử Yên khó hiểu nhìn anh.

"Cô được nhận! "

"Hả?? Tôi được nhận?? Thật không? "

"Thật!!! Nhưng .... Cô sẽ không làm ở các bộ phận trong công ty! Mà.... " Hàn Quân Dật tiến đến gần Hạ Tử Yên nở một nụ cười.

"Mà....làm ở đâu? "

"Làm trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc! "

"Hả?? Trợ lý đặc biệt? Anh có bình thường không?? " Hạ Tử Yên ngạc nhiên nhìn anh. Cô chỉ mới đi phỏng vấn mà để được làm trợ lý giám đốc. Thật không thể tin nổi??

"Cô nhìn xem.... Tôi có bình thường không?.... Tóm lại ngày mai cô là trợ lý của tôi!"

"Nhưng tôi....chỉ mới vào làm....sao có thể làm trợ lý??! "Cô ấp úng

"Tôi không quan trọng vấn đề này? Mới vào thì từ từ sẽ làm được! "

"Vậy.... "

"Chiều nay cô rảnh không?? Đi ăn cùng tôi?"

"À.....tôi rảnh! Được! "

======Sau khi ăn xong, Hàn Quân Dật đưa cô về nhà =====

"A...." Hạ Tử Yên không cẩn thận ngã xuống đất, nhưng có một bàn tay ôm lấy eo cô. Là Hàn Quân Dật

"......Cảm ơn anh!.. " Hạ Tử Yên mặt đối mặt nhìn anh , đột nhiên hình ảnh về Dương Hiểu Phàm lại hiện lên trong đầu cô. Trước đây, Dương Hiểu Phàm luôn đưa cô đi làm rồi đi ăn, sau đó đưa về nhà. Những ngày tháng đó thật hạnh phúc.... Nhưng tất cả chỉ là sự giả dối, lừa gạt.

"Phải cẩn thận chứ? "

"Tôi....không sao!! "Hạ Tử Yên vội đẩy Hàn Quân Dật ra, khuôn mặt hơi ngượng.

"....Cô vào nhà đi!.."

"Ừ.....anh về đi! Khuya rồi..... Anh lái xe cẩn thận! "

"Được rồi!! Ngủ ngon!! " Hàn Quân Dật rất vui khi cô quan tâm mình. Điều hành chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội.

Phía xa một đôi mắt khó chịu đang nhìn về phía hai người. Bàn tay Dương Hiểu Phàm đấm mạnh vào vô lăng. Tại sao anh lại tức giận khi thấy họ đi cùng nhau? Không phải anh không yêu cô sao? Phản ứng như vậy là sao chứ?